Vô Vọng Chi Tai [Bác Chiến]

6.21/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
-Edit: bjyxszdddddd -Song cảnh sát AU, cưỡi, một chút angry s.e.x, một chút trói tay. -Bản dịch không đảm bảo đúng 100%.
Xem Thêm

Thời điểm Tiêu Chiến xoay chìa vặn mở khóa cửa, mặt trời đỏ rực mới vừa ngả về tây.

Hành lang ngập tràn cỗ hương vị thức ăn bị ôi thiu, vào mùa hè hầu hết đồ ăn đều hỏng rất nhanh, có lẽ là vị hàng xóm không quen biết nào đó ở cùng tầng lại quên mất phải đem rác để xuống dưới lầu. Tiêu Chiến bị mùi vị đó xộc cho gay cả sống mũi, vô thức xoa xoa lòng bàn tay phải đầy mồ hôi lên chiếc quần short, cả người cỏ vẻ hơi phờ phạc, chán ghét biếng nhác xoay ba vòng chiếc chìa khóa đang tra trong ổ, ổ khóa lách cách phát ra tiếng vang thanh thúy, toàn bộ dội lại trên mặt kính của chiếc đồng hồ đeo tay.

Nháy mắt khi cánh cửa mở ra, lông tóc trên người anh dường như dựng đứng hết cả lên. Vài tia sáng nhợt nhạt u ám chiếu vào phòng khách, rèm cửa được kéo đến chặt chẽ không một khe hở, không hề giống với dáng vẻ nên có của nó – ngôi nhà anh vào ban ngày, tấm rèm cửa dày nặng đó chưa bao giờ không kéo lên cả, màn sa mỏng manh rũ xuống trước cửa sổ cũng chưa từng không mở ra. Trong căn phòng vấn vít vài sợi hương trà, vị trí hộp kẹo gum tùy tay đặt trên tủ giày rõ ràng đã bị người ta động qua rồi, nắp hộp cũng chẳng đóng lại, ghế trước bàn ăn bị kéo ra một chút, lưng ghế vắt một kiện áo khoác màu đen, là chiếc mà Vương Nhất Bác đã mang theo trước khi rời đi.

Vào giây tiếp theo Tiêu Chiến liền nhìn thấy có người đang hãm mình trên ghế sofa. Thân hình mét tám co cuộn thành một cục, mái tóc lộn xộn tùy ý vểnh loạn lên, tựa như con mèo lớn tá túc qua đêm, an tĩnh lại mệt mỏi. Khuôn mặt cậu ngược lại vẫn là một bộ lạnh nhạt, trên người mang kiện áo bảo hộ, tựa như dáng vẻ của cậu học sinh cấp ba, quần jeans phối với giày thể thao trắng, rõ ràng là trang phục cần thiết để tiến hành nhiệm vụ.

Có phiến lá trúc xanh ngọc mảnh mai, bập bềnh chìm nổi trong ly thủy tinh đặt trước mặt cậu, nước sôi tỏa ra từng cuộn khói mờ mịt, bám trên thành ly một mảnh sương trắng mơ hồ, tựa như người đuối nước đang cố gắng giãy giụa vùng vẫy, muốn được đặt môi hôn lên tia nắng chiều tà yếu ớt của vầng dương. Vương Nhất Bác dường như hơi hoang mang muốn tỉnh lại, đôi môi mấp máy gọi tên Tiêu Chiến, khẩu âm rõ ràng tròn vẹn, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Đầu mày cùng sống mũi cậu bị quang ảnh cắt thành mấy phần sáng tối bằng nhau, đến khi mục quang rơi vào trên người Tiêu Chiến, phảng phất đôi nhãn châu như có ánh sao lọt vào, lấp lánh lóe sáng. Đó là ngôi Hỏa tinh nguyên sơ nhất, hừng hừng khí thế bùng cháy trong Ngân Hà xa xôi vạn dặm.

Tiêu Chiến vô thức lùi về sau nửa bước, không thể bày ra bất kỳ cảm xúc gì, lúc này anh như người đang ở nơi giá lạnh đến cực điểm đột nhiên đυ.ng phải nước sôi bỏng, chỉ có thể cảm nhận thấy cái buốt giá châm sâu vào cốt tủy, anh không chịu khống chế mà co rúm lại, sau đó giống như dần dần khôi phục được độ ấm, đến cả huyết dịch đang sục sôi va chạm trong huyết quản cũng có nhiệt độ trở lại, chầm chậm dung hòa vào nhau, biến thành kẹo mật đường kéo sợi ngọt ngào. Thanh âm loạn xạ phiền nhiễu trong não anh quá ồn ào, tiếng này kêu Vương Nhất Bác, tiếng kia cũng kêu Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác.

"Về rồi à?" Tiêu Chiến thuận khí bình ổn lại, đến cười một cái cũng cảm thấy cơ mặt cứng ngắc. Trong ngữ khí của anh có loại thong thả bình thường hiếm thấy, tựa như đang sống qua ngày, phảng phất chỉ mới buổi sáng nay thôi, anh còn đứng bên cửa sổ, dõi mắt tiễn Vương Nhất Bác rời đi, "bộ y phục này rất phù hợp với em, thiết nghĩ sau này em nên mặc nó nhiều hơn."

Anh đem chiếc chìa khóa không biết đã bị siết chặt trong lòng bàn tay từ lúc nào ném lên bàn ăn, nghiễm nhiên thả lỏng cơ thể. Điều dễ thấy nhất trên dây xích của chuỗi chìa khóa là bé Hải Miên Bảo Bảo đã bị sờ nhiều đến mức viền vải cũng phai màu, hốc mắt ôm ấp một giọt lệ, khóe miệng có thể kéo xuống tận cằm, dường như đến cả trẻ con cũng thật dễ dàng đem ra bắt nạt mà không mang theo bất cứ gánh nặng gì trong lòng, bên cạnh đặt một mặt dây chuyền không mấy bắt mắt, làm từ kim loại, rất nhỏ, nhưng rất cứng rắn cũng rất sắc bén, Vương Nhất Bác đã từng tận mắt trông thấy Tiêu Chiến dùng nó để cắt đứt động mạch cảnh của mục tiêu khi hoạt động nằm vùng bí mật kết thúc.

"Ừm." Thanh âm Vương Nhất Bác khô câm, không thể giải thích được chuỗi cảm xúc đang đè nén trong cuống họng. Cậu chống cơ thể đứng dậy, hơi bất an chà xát mu bàn tay, nơi đó nguyên bản là một mảnh da dẻ trơn bóng sớm đã hằn lên vài vết sẹo rải rác, nông là vết trầy xước, sâu là vết tích lưu lại của thủy tinh ghim vào da thịt rồi lại được lấy ra, hiển nhiên đã đeo bám trên cơ thể cậu một đoạn thời gian rồi.

Mâu quang Tiêu Chiến chợt lóe, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt đi không ít, như đóa hướng dương héo úa bị rơi vào nơi tối tăm u lãnh.

"Muộn hơn so với đã định một đoạn thời gian, anh còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi." Anh quay lại đứng trước mặt Vương Nhất Bác, có chút thờ ơ mở miệng.

"Không có." Người thanh niên tích chữ như vàng, ngữ khí trầm ổn không mảy may chột dạ, lại qua loa chiếu lệ giải thích với Tiêu Chiến về tiến độ nhanh chóng của sự việc. Nhưng đến cùng vẫn chỉ là một bạn nhỏ, sau khi phủ nhận xong vừa hiếu kì lại có chút biệt nữu, ngũ quan đều nhăn nhúm lại với nhau, bộ dạng muốn nói lại thôi, sau cùng nhịn không được phải vẽ rắn thêm chân, "vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh, anh tính làm thế nào?"

"Nên làm thế nào thì làm thế ấy." Tiêu Chiến tự tiếu phi tiếu, khóe môi họa lên độ cung ấm áp, ánh mắt lại lạnh tựa tuyết đầu đông, thời điểm liếc tới Vương Nhất Bác, nếu như chẳng mang theo hàm ý gì, mới thật sự là hoàng hôn nhuốm đẫm huyết sắc, "sau khi cấp trên phát xuống giấy báo tử thì thu dọn một chút, đem toàn bộ đồ đạc của em vứt hết đi, rồi tìm một căn nhà khác – nếu không em cho rằng anh sẽ làm thế nào?"

Bạn nhỏ lúc đó đã có chút trụ không vững, khóe miệng không nhịn được mà chùng xuống. Cậu lúng túng đứng dậy, dịch thân người muốn câu lấy cẳng tay Tiêu Chiến. Chẳng ngờ được đến góc áo còn chưa chạm vào, liền bị người kia một quyền đấm vào bả vai, chưa dùng đến sáu phần sức lực, tốc độ lại khiến Vương Nhất Bác tránh né không kịp. Cậu lùi lại vài bước, cả người một lần nữa ngã lên sofa.

"Hừ, tốt xấu gì thì ngay từ đầu mấy kiểu đánh đấm đó của em cũng là anh dạy cho, bây giờ ngược lại đều trả về cho anh hết rồi à, sau này đừng tiếp tục gọi anh là Tiêu lão sư nữa, gánh không nổi cái danh xưng ấy." Thanh âm Tiêu Chiến hơi lạnh lùng, hiển nhiên là chút tức giận còn lại cũng đã tiêu tán hết rồi. Anh ngước mắt tìm kiếm Vương Nhất Bác, lại chỉ nhìn thấy Vương Nhất Bác toàn thân cơ hồ cuộn lại thành con tôm nhỏ rúc trên sofa, sắc mặt tái nhợt, chỗ nào còn dáng vẻ sinh long hoạt hổ như vừa giờ nữa.

Tiêu Chiến hậu tri hậu giác phát hiện ra gì đó không đúng. Anh ba bước gộp thành hai, ngón tay run rẩy mò lên phần eo lưng của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện co rút về phía sau, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, liền va phải ánh mắt của Tiêu Chiến, hệt như chú cún nhỏ nhân lúc chủ nhân vắng nhà mà len lén ăn trộm đậu phộng, dáng vẻ hơi hơi chột dạ, thấp thỏm bất an, từng sợi tóc đều rối loạn bù xù vướng lại một chỗ. Tiêu Chiến vén lên một góc chiếc áo bảo hộ màu đen, như trong dự đoán, phần eo bên phải phủ băng gạc trắng tuyết, diện tích không nhỏ, ngay giữa trung tâm còn thấm ra một mảnh đỏ thắm, có lẽ là miệng vết thương bởi vì động tác vừa nãy mà rách ra một lần nữa.

Vết thương này đã được xử lý trước đó một thời gian rồi, lúc mới hình thành nhất định rất sâu, rạch mở khoang bụng ấm áp, muốn dồn Vương Nhất Bác vào chỗ chết. Vương Nhất Bác nhận được lời giải thích này vào buổi tối sau khi bị thương, cho dù cách một lớp băng gạc, Tiêu Chiến cũng có thể tưởng tưởng ra được máu thịt bên trong bị ác độc rạch mở, vết thương hung tợn muốn cướp đi tính mạng của người anh yêu, muốn mang Vương Nhất Bác rời khỏi sinh mệnh của anh.

"Thật ra không đau nữa, đã tốt lên rất nhiều rồi. Em sợ anh lo lắng, bác sĩ nói đại khái đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi em liền nhanh chóng trở về, mãi đến sáng nay mới được xuất viện." Vương Nhất Bác cuối cùng chịu thừa nhận, dáng vẻ như không đủ tự tin. Cậu hơi ngập ngừng, rồi lại thật cẩn thận thêm vào một câu, "lúc đó bọn nó bắt trói con tin, cô bé bị dọa đến hỏng rồi, khóc cũng không dám khóc."

Thêm Bình Luận