Chương 31.2.

Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước có mấy lần gặp được anh, mặc dù anh rất lãnh đạm nhưng không đáng sợ như bây giờ, tại sao anh ấy vừa thấy mình lại tức giận như vậy?

Đứng ở hành lang, Tiêu Khả Nghiên cảm thấy rất khó hiểu. Đúng lúc này, một người giúp việc trẻ tuổi đi tới: “Có phải cô vừa mới vào phòng sách của cậu chủ không?”

Gật đầu.

“Cậu chủ ghét nhất là có phụ nữ đυ.ng vào đồ vật trong phòng làm việc của cậu ấy, cho nên sau này cô nhất định phải chú ý một chút, đừng đi vào khu vực bãi mìn đó.” - Nói đến đây, cô người làm này mỉm cười ngọt ngào: “Thái độ của cậu chủ vừa nãy là còn rất tốt đấy, tuy cậu ấy trông rất lạnh lùng, nhưng đối với mọi người trong nhà đều cực kỳ lễ phép. Có thể nói cậu chủ có học vấn, có khí chất, hào phóng, đẹp trai, tất cả người giúp việc trong nhà đều rất ngưỡng mộ, ha ha…”

Cô người làm này càng nói càng trở nên ngốc nghếch, khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, nỗi sợ hãi của Khả Nghiên mới biến mất. Cô mỉm cười một chút và bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Mặc dù vừa mới có chuyện không vui xảy ra, nhưng cô cũng không phủ nhận những bình luận của cô người làm này, dù sao anh cũng đã nhiều lần đưa tay giúp đỡ cô vô điều kiện.

“Tôi tên Bạch Hoa Hoa, sau này cô có thể gọi tôi là Hoa Hoa. À đúng rồi…” - Đột nhiên nhớ tới tình cảnh của mình, Bạch Hoa Hoa nhếnh miệng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không có cố ý.”

Bạch Hoa Hoa, ha ha, thật là cái tên đúng với người, một đôi mắt to biết nói, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da thanh tú, cô ấy thực sự là một cô gái dễ thương. Nở nụ cười ngọt ngào với cô gái người làm đáng yêu, Khả Nghiên như đang muốn nói với đối phương rằng cô đừng bận tâm.

“Này, hai người các cô tám chuyện đủ chưa?” - Cô quản gia không biết từ đâu đi ra, vừa cắn hạt dưa vừa đi về phía bọn họ. Lạnh lùng quan sát Khả Nghiên, cô ta trợn mắt khinh thường: “Còn mơ mộng lấy lòng cậu chủ? Cũng không xem lại thân phân của cô là cái gì?”

Mặt cô chợt trầm xuống, cô không cố ý làm vui lòng Hình Thiên Nham, chỉ là cô muốn đắp chăn cho anh theo bản năng bình thường mà thôi. Cho dù lúc này cô có thể nói, cô cũng không muốn giải thích gì với người quản gia này, bởi vì cô luôn cảm thấy cô ta dường như đang cố ý nhắm vào mình.

Bạch Hoa Hoa nhìn thấy vậy, thì khẽ cười: “Quản lý, cô giáo huấn xong chưa vậy? Tôi cùng với cô ấy đi làm việc.” – Hoa Hoa đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Khả Nghiên kéo đi, bọn họ nhanh chóng chạy khỏi tầm mắt của quản gia. Hít một hơi dài, Bạch Hoa Hoa vừa chà trên mặt đất, vừa nói: “Tôi không biết tên của cô là gì, nên bây giờ gọi cô là chị của tôi đi. Được không?”

Chị? A, đây còn là lần đầu tiên có người gọi mình là chị, nhìn tuổi tác, cô ta có vẻ nhỏ hơn mình. Khả Nghiên vui vẻ gật gật đầu.

“Chị, em nói chị nghe, kỳ thật cô quản gia là đang nhắm vào chị.”

Điểm này thì cô nhìn ra được rồi, chỉ là không hiểu rõ, mình vừa mới đến đây có một ngày thôi, không biết đã đắc tội chỗ nào với cô quản gia này?

“Vốn dĩ cô quản gia muốn sắp xếp cho chị họ của mình đến đây làm bảo mẫu, nhưng không ngờ lại bị chị cướp mất nên mới hận chị đấy.”

Ồ, hóa ra chuyện là như vậy. Khó trách cô ta lại nhìn mình với ánh mắt đầy tức giận như vậy.

“Chị, em nhắc nhở chị một câu, ở trong nhà này chị nên cẩn thận hai người, một là cô quản gia, cô ta rất thích nịnh hót chủ nhân, lại lười biếng, mà còn đặt biệt thích nói xấu người khác, một khi không cẩn thận rất có thể bị cô ta bắn lén.”

Cô gái nhỏ này, nhìn dáng vẻ đáng yêu còn chưa đầy hai mươi tuổi, không ngờ lại biết được nhiều chuyện như vậy. Thật là đáng yêu. Không biết người thứ hai cô ấy muốn nói là ai nữa?