Chương 6.2:

“A, không có nói.” - Cha Tiêu bưng lý trà lên, sau đó mới nhẹ nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Đều là do cha không tốt, không biết vì sao lại xảy ra chuyện này. Nhưng kỳ thật thì ngay từ đầu, chủ tịch Hình muốn giới thiệu con cho con trai của ông ấy, chính là Hình Thiên Nham. Chỉ là con ông ấy không đồng ý nên mới từ bỏ.”

“Cái gì?” – Còn nhớ hôm đó, sau khi biết tin này đã cho cô ta một số điện thoại, cô lại nghĩ đó là số của chủ tịch Hình nên chỉ gửi tin nhắn, bảo ông ta đến khách sạn gặp mặt. Nếu biết đó là Hình Thiên Nham, cô ta chắc chắn sẽ trực tiếp gọi điện tới, giờ sẽ không phải hối tiếc. Thật là đáng chết mà.

Chỉ một thoáng, sắc mặt của Tiêu Lâm Na lại giống như mới trải qua một cơn dông tố. Việc này không cần cô ta hỏi ai thì cũng đã biết, người hôm qua gặp gỡ em gái mình đúng là…

Người được vô số phụ nữ ái mộ, người nối nghiệp công ty Hình gia. Hình Thiên Nham.

Ba tháng sau…

“Ôi trời, em gái, em đã tỉnh rồi à? Làm chị lo lắng muốn chết mà, mau uống một ngụm nước đi nào.”

Khả Nghiên vừa mở mắt ra đã nhận được sự chăm sóc ân cần của chị gái, khiến cô quả thực cảm thấy không thể tin được vào hai mắt của mình. Người chị này ngày thường là dạng người này hay sao? Cô không phải là đang nằm mơ đấy chứ?

“Ha hả, em làm sao vậy? Sao lại ngẩn người ra thế?”

“Không… Không có gì… chị… em tự mình đến đây à?”

“Trời đất. Ha hả, bây giờ chị phải chăm sóc cho em thật tốt, ai bảo đứa em gái này của chị đã có một sinh mệnh nhỏ đáng yêu trong bụng cơ chứ?”

“Lạch cạch” một tiếng, ly nước đang cầm trên tay bỗng rơi xuống người Khả Nghiên.

Tiêu Lâm Na vội vàng đi đến lau lau vết nước trên người cô, ân cần hỏi han: “Em gái, em làm sao vậy? Không sao chứ?”

“Chị… chị đã biết? Cha nó là ai chị có biết không?” - Khả Nghiên đã lâu không có kinh nguyệt, hai ngày trước cô tới bệnh viện để kiểm tra. Không ngờ sau khi nhận được kết quả, cô sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. May mắn có đôi vợ chồng bên cạnh tốt bụng đưa cô về nhà.

“Ha hả… con bé ngốc này. Chuyện này vốn dĩ không lừa được ai, tiểu Vương bên cạnh lúc đưa em trở về đều đã nói cho cha biết cả rồi.”

Cha đã biết rồi ư? Cô luôn nhớ rõ cho tới nay, cha lúc nào dạy dỗ cô không được làm những chuyện đồϊ ҍạϊ , ảnh hưởng tới gia phong, làm ra những việc khiến ông mất mặt xấu hổ, nhưng hiện giờ cô lại…

Làm sao bây giờ? Cha biết nhất định sẽ rất giận mình. Nếu cha lại biết đứa nhỏ này là cô cùng… cha nhất định sẽ vô cùng... vô cùng áy náy?

Thấy em gái ngây người ngồi đó, con ngươi giảo hoạt của Tiêu Lâm Na bất chợt lóe lên: “Em gái… em gái…”

“Sao thế?”

Trên mặt của cô ta vốn dĩ đầy sự tươi cười ấm áp lại đột nhiên biến mất, chỉ thấy cô ta đột nhiên vươn tay, cầm lấy tay nhỏ lạnh băng của em gái rồi nói: “Chị có chuyện cần cầu em.”