Chương 23

Cô nghe tiếng tim đập của Lộ Nam ở ngay bên tai, chóp mũi là mùi hương dễ ngửi trên người anh, gương mặt lại có thể không tự giác nóng lên.

Lộ Nam nhẹ nhàng đặt Tô Bắc ở trên sô pha, sau đó đi phòng tắm xả sẵn nước tắm cho cô, “Dơ muốn chết, còn không mau đi tắm rửa.”

Tô Bắc tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy Lộ Nam ngồi ở trên sô pha nhìn di động, trên bàn trà đặt hòm thuốc.

Thấy Tô Bắc ra ngoài, tầm mắt Lộ Nam chuyển dời từ di động đến trên người Tô Bắc, Tô Bắc sau khi tắm sạch sẽ, cả người thoạt nhìn thoải mái thanh tân hơn nhiều.

Nhưng mà, lúc ánh mắt Lộ Nam dời xuống, đôi mắt có chút đau đớn, trên chân Tô Bắc, tất cả đều là dấu vết cắt qua, trên gót chân, còn chảy máu.

Lộ Nam thực đau lòng, anh hoàn toàn không có ý thương tổn Tô Bắc, chỉ là không có khống chế được tức giận ngay lúc đó, nhưng nếu cô ở tại chỗ chờ anh, cũng sẽ không như vậy! Mệt anh còn chạy không công một chuyến.

Tô Bắc hoàn toàn không để ý tới Lộ Nam nghĩ như thế nào, bởi vì, nếu không phải anh, chính mình cũng sẽ không thành bộ dáng này.

Cô trực tiếp lướt qua Lộ Nam, ngồi ở trên sô pha khác, mở hòm thuốc ra, bên trong vừa lúc có thuốc trật khớp.

Trong không khí, lập tức tản ra một loại mùi thuốc quái quái.

Tô Bắc hơi nhíu mày, cầm lấy thuốc trật khớp, xoa về phía cổ chân.

Lộ Nam nhìn bộ dáng cố hết sức của cô, có chút không đành lòng, rồi lại không muốn thừa nhận chính mình sai rồi.

Anh từ khi nào, cũng trở nên dễ dàng mềm lòng như vậy.

“Quả thực đần muốn chết!” Anh thật sự là nhìn không được, một tay lấy thuốc từ trong tay Tô Bắc tới.

Tô Bắc vốn đang xem người đàn ông này trở thành không khí, hiện tại, đầu sỏ gây tội hại chính mình thành như vậy, lại thật đúng lý hợp tình nói chính mình đần!

Cô lập tức tức giận, một tay đoạt lại thuốc trật khớp từ trong tay Lộ Nam, “Lộ Nam, tôi biến thành bộ dạng này, đều là anh làm hại, anh có tư cách gì nói tôi đần! Nhìn không được liền không cần nhìn, không cần anh giả mù sa mưa!”

“Tô Bắc, hiện tại tôi không nghĩ muốn tranh luận ai đúng ai sai với cô, cô đưa thuốc đây, tôi không nói gì nữa!” Lộ Nam xem ở phân thượng cô bị thương, không muốn so đo với cô.

“Lộ Nam, anh tự cho là đúng như vậy, là ai dạy anh, anh cho rằng anh là ai!” Tô Bắc bị anh chọc giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Lộ Nam nhìn cái miệng nhỏ lải nhải của Tô Bắc, có chút bực mình, nhưng mà, nhìn cô tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn quật cường, không chịu nói một câu chịu thua như vậy.

Trong lòng anh, đột nhiên hơi động.

Đầu óc nóng lên, một tay anh giữ chặt Tô Bắc, một tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, liền hôn lên……

Một giây, hai giây, ba giây……

Tô Bắc khϊếp sợ nhìn Lộ Nam, thẳng đến cô hoàn toàn rõ ràng cảm nhận được, xúc giác ấm áp ngoài miệng.

Cô mới ý thức được, chính mình bị hôn!

Hơn nữa, người hôn cô, còn là Lộ Nam luôn miệng ghét bỏ cô, vẫn luôn không ngừng tìm việc cho cô.

Tô Bắc đột nhiên lấy lại tinh thần, một phen đẩy Lộ Nam ra, lại thấy trong ánh mắt anh, mang theo một tia nhu tình hư hư thực thực, lời nói đột nhiên nghẹn ở trong cổ họng, không nói lên được một câu.

Bị Tô Bắc đẩy ra, lúc này Lộ Nam mới cảm giác được, chính mình có chút thất thường.