Chương 47

Trong một phút, anh đã ngẩng đầu nhìn cửa lần thứ 30.

Thang máy mới vừa mở ra, Tô Bắc liền thấy, Vân Phàm đang đứng ở cửa thang máy, chờ chính mình.

Cô cười nhìn về phía Vân Phàm.

“Vân trợ lý, cơm đâu?”

Vân Phàm mỉm cười mở miệng nói.

“Cơm ở trong văn phòng của Lộ tổng, Tô tiểu thư nhanh đi vào ăn đi, bằng không lát nữa nguội, liền không thể ăn!”

Tô Bắc nghe xong lời Vân Phàm, khẽ nhíu mày.

“Anh ta mua cho tôi?”

Vân Phàm xấu hổ cười một tiếng.

“Không! Chúng tôi cùng nhau mua, bởi vì chúng tôi ở cùng Tô tổng, lúc ra ngoài, vừa lúc nghĩ tới cô, cho nên liền thuận tiện mua cho cô.”

Tô Bắc bán tín bán nghi nhìn Vân Phàm một cái.

“Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau vào đi thôi!”

Vân Phàm nhanh chóng cười gượng xua xua tay.

“Không được không được! Tô tiểu thư, tôi đã ăn ở khách sạn, cô nhanh đi vào ăn đi, tôi liền đi vội trước!”

Vân Phàm nói xong, xoay người rời đi giống như bỏ chạy.

Nhìn bóng dáng có chút chật vật, chạy trối chết của Vân Phàm.

Trong lòng Tô Bắc liền quái quái.

Đặc biệt là nghĩ đến, chính mình phải ở cùng một chỗ với Lộ Nam, trong lòng cô càng thêm mất tự nhiên.

Mấy ngày nay ở nhà, không khí giữa hai người cũng đã thực quỷ dị.

Hiện tại ăn một bữa cơm cũng phải ngồi cùng nhau, cô thật lòng sợ chính mình tiêu hóa không tốt.

Nhìn chằm chằm cửa văn phòng tổng giám đốc, nhìn một lúc lâu.

Rốt cuộc Tô Bắc lấy hết can đảm, nâng chạy đi qua.

Nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lộ Nam dùng sức một cái, bút trong tay, chọc một cái lỗ lớn trên văn kiện.

Anh nhanh chóng luống cuống tay chân khép văn kiện lại, mở một cái văn kiện khác ra.

Anh làm ra một bộ dáng nghiêm túc xem văn kiện, lúc này mới trầm giọng nói.

“Vào đi!”

Tô Bắc nghe được tiếng nói, đẩy cửa đi vào.

Thấy Lộ Nam nghiêm túc làm việc, khuôn mặt nhỏ của Tô Bắc có chút run rẩy.

Nghiêm túc như vậy!

Không coi ai ra gì như vậy!

Thật đúng là khiến cô lau mắt mà nhìn!

Chẳng qua, bình tĩnh xem xét.

Đàn ông nghiêm túc làm việc rất tuấn tú, những lời này quả thực chính là đo thân đặt làm cho Lộ Nam.

Cô ho nhẹ hai tiếng, lúc này Lộ Nam mới chậm rãi ngẩng đầu.

Anh bình tĩnh mở miệng.

“Tới rồi, tới liền ăn cơm đi.”

Tô Bắc nhìn đồ ăn đặt ở trên bàn làm việc của Lộ Nam, bẹp bẹp miệng, trực tiếp đi qua.

Cô mới vừa cầm lấy đồ ăn, liền nghe thấy giọng nói của Lộ Nam vang lên lần nữa.

“Cầm đi, ngồi ở sô pha bên kia ăn!”

Tô Bắc nhìn anh không chớp mắt.

“Không thể mang xuống lầu ăn sao?”

Cô luôn cảm thấy, ở cùng Lộ Nam trong một không gian phong bế, trong lòng cô không phải thực bình tĩnh.

Lộ Nam lạnh lạnh nhìn cô một cái.

“Tô Bắc, cô là giả ngu hay là ngốc thật, cô từ trong văn phòng của tôi, cầm đồ ăn đi ra ngoài, cô cảm thấy người khác sẽ nghĩ như thế nào, tôi đặc biệt mang về cho cô?”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ hỏi lại của Lộ Nam, Tô Bắc lập tức ủ rũ.

“Được rồi, tôi thừa nhận, chuyện anh nói, tôi thật sự không nghĩ tới, vậy tôi ăn ở chỗ này đi!”

Lúc này Lộ Nam mới vừa lòng gật gật đầu.

“Ừ, ăn cơm đi, tôi thuận tiện nói vài chuyện với cô.”

Tô Bắc ngẩn người, anh muốn nói chuyện với mình.

Trách không được anh kêu mình lên lầu ăn.

Chẳng qua, giữa bọn họ có chuyện gì để nói sao?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tô Bắc, giọng nói Lộ Nam nhịn không được trầm xuống.

“Đừng nghĩ nữa, nhanh ăn cơm đi!”