Chương1: Mở Đầu Của Gặp Gỡ

Vu nữ được sinh ra để phục tùng thần linh, là người con gái thánh khiết đại diện cho thần linh trên cõi đời này.Vu giả được dùng để hiến tế cho Ma thần, là người con trai thánh khiết giúp Ma thần tẩy rửa tội ác.

...

Lương Viễn Phong dừng xe trước cổng Cục Cảnh Sát, còn chưa đóng cửa xe, anh đã nhảy bổ vào bên trong, chỉ kịp quẳng chùm chìa khóa cho nhân viên cảnh sát trực ban ngoài quầy.

"Cho xe vào bãi giúp tôi!"

Anh bước nhanh qua khu vực văn phòng, không đợi được thang máy tới đã sốt ruột quay sang chạy thang bộ, vội vàng lao xuống tầng hầm thứ ba, đẩy cánh cửa chống cháy ra xông thẳng về phòng tạm giam. Lúc này, hai cảnh sát đang dẫn một người trẻ tuổi tay đeo còng đi từ trong phòng tạm giam ra.

"Đợi đã, cho tôi thêm chút thời gian." Lương Viễn Phong hô lớn về phía hai vị cảnh sát, họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng ngoái về phía sau, Lương Viễn Phong lập tức nhận ra đội trưởng vẫn chưa đi khỏi đây, trước khi chạy vào trong phòng tạm giam không quên hét lên với hai vị cảnh sát, "Đừng đi đâu!"

Vừa xông vào phòng tạm giam, anh lập tức trông thấy đội trưởng với vẻ mặt rất bất đắc dĩ đang trừng mình, Lương Viễn Phong bèn rút điện thoại di động từ trong túi quần ra, nhấn vào tài liệu rồi đưa cho đội trưởng của anh xem, "Em tìm thấy chứng cứ rồi! Có người quay lại được hôm xảy ra chuyện, Trình Cẩn Hi đứng trước cửa nhà Trình Đồng Phương, nhưng cậu ấy không hề đi vào. chỉ đứng bên ngoài, khoảng mười lăm phút sau là rời đi, toàn bộ quá trình đều được quay lại!"

Đội trưởng đội hình sự Lý Minh Quang cầm lấy điện thoại của anh bấm tăng tốc độ xem, hai đầu lông mày nhíu chặt lại đầy khó xử, "Nhưng ... vụ án này đâu chỉ có mình gia đình Trình Đồng Phương?"

Lý Minh Quang kéo qua kéo lại thanh tiến trình chạy video rồi hỏi anh, "Chú lấy đâu ra clip này?"

Lương Viễn Phong đáp vội, "Tầng hai tòa nhà chếch hướng với gia đình họ Trình có một tên cuồng theo dõi, gã ta vô tình ghi lại được trong lúc quay lén cô bé nữ sinh đại học ở đối diện."

Lý Minh Quang thừa biết tính cách cậu em khóa dưới này của mình, tức giận nói, "Chú không đánh hắn đấy chứ?"

"Không, những người chứng kiến rất sẵn lòng giúp đỡ cảnh sát tẩn tên tội phạm." Lương Viễn Phong đáp lại ngay.

Lý Minh Quang lườm anh một cái rồi trả lại điện thoại, thở dài một tiếng, "Viễn Phong à, Trình Cẩn Hi đã nhận tội rồi."

"Không thể là do cậu ấy làm được, chuyện này không hợp lý, cậu ấy vừa tròn mười tám, sẽ phải chịu án cho người đã thành niên, vậy khác nào lấy mạng cậu ấy đâu!"

Lương Viễn Phong kích động, "Đội trưởng, cho em vào nói chuyện với cậu ấy, mười, không, năm phút thôi là được, chỉ cần cậu ấy thay đổi lời khai là có cơ hội, chúng ta không thể bỏ qua hung thủ thật sự được!"

Đương nhiên Lý Minh Quang biết rõ vụ án này có vấn đề, mới đầu cũng chẳng ai thật sự cho rằng cậu thiếu niên mặt mày thanh tú kia có thể gϊếŧ sạch mười hai mạng người thân của mình trong một đêm. Nhưng vấn đề là đứa trẻ đó đã nhận tội rồi, đối với phía cảnh sát và công tố - những người phải chịu áp lực dư luận khủng khϊếp suốt thời gian qua, thì đó là một chuyện tốt, dù bản lời khai nhận tội ấy có vô số điểm đáng nghi đi nữa.

Nhưng cuối cùng, Lý Minh Quang quyết định bỏ qua những nghi vấn ấy là vì anh ta cũng cảm thấy cậu nhóc đó quả thật có vấn đề. Song anh cũng biết rõ, nếu không để cho Lương Viễn Phong làm tới cùng thì cậu ta sẽ không chấp nhận đâu, thế là chỉ đành bảo, "Cho chú năm phút."

"Cảm ơn đội trưởng." Mặt mày Lương Viễn Phong lập tức sáng bừng lên, Lý Minh Quang bảo hai nhân viên đang đứng ngoài đợi dẫn người vào trong.

Sau khi được đưa vào phòng và ngồi xuống vị trí ban nãy, Trình Cẩn Hi nhìn Lương Viễn Phong bằng vẻ mặt hết sức bình tĩnh và tự nhiên.

"Tôi tìm được chứng cứ cậu không có mặt tại hiện trường rồi." Lương Viễn Phong đặt điện thoại lên bàn, cho cậu xem ảnh chụp, giọng nói rất dịu dàng, "Cậu không cần phải nhận tội, chỉ cần lật lại lời khai, tôi lập tức sẽ giúp cậu tìm luật sư, cậu sẽ không sao đâu."

Trình Cẩn Hi nhìn Lương Viễn Phong đẩy điện thoại đến trước mặt mình, đại khái vì chỉ có năm phút nên câu không bị trói vào ghế, lúc đưa tay ra cầm lấy điện thoại cũng chẳng ai ngăn lại.

Lương Viễn Phong thấy cậu chịu xem bèn cười nói, "Chỉ cần cậu..."

Chưa kịp nói hết, Trình Cẩn Hi đã quăng chiếc điện thoại đó thẳng vào mặt tường xi măng bên cạnh, điện thoại rơi xuống vỡ thành mấy mảnh.

"Cậu làm gì vậy?!"

Lương Viễn Phong còn đang sửng sốt, Lý Minh Quang đã đi tới ẩn vai cậu nhóc kia xuống.

Trình Cẩn Hi không phản kháng, chỉ ngẩng lên nhìn Lý Minh Quang, vė mặt ngoan hiền hệt như đang hỏi bài giáo viên, "Có thể đi rồi chứ a?"

Lương Viễn Phong sực tỉnh, hai tay đập mạnh xuống bàn, hét lên, "Chết tiệt, cậu thấy thế này thú vị lắm à?"

"Dù cậu có ghét đám họ hàng của mình vì lẽ gì đi nữa thì bọn họ cũng đều chết hết rồi! Có đáng để cậu hủy hoại cuộc đời, để tên hung thủ tự do ngoài vòng pháp luật không?"

Trình Cẩn Hi nghiêng đầu nhìn Lương Viễn Phong đang nổi điên, dường như không hiểu nổi vì sao anh lại giận dữ, "Sao anh lại cho rằng tôi không phải hung thủ?"

"Cậu chỉ đứng ở cửa thì gϊếŧ người thế nào được? Cậu nói tôi nghe!" Trông Lương Viễn Phong như thể muốn nhào lên túm vai Trình Cẩn Hi lắc thật mạnh, anh không tài nào hiểu nổi sao cậu thiếu niên này lại có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả như vậy. Anh biết, đội trưởng và những người khác đều nghĩ rằng đầu óc Trình Cẩn Hi có vấn đề, chỉ những kẻ không có nhân tính, không có tình cảm mới có thể gây ra án mạng như vậy vậy. Bọn họ cũng đã mời hai vị bác sĩ tâm lý khác nhau đến giám định cho cậu ấy, nhưng kết quả chứng minh là tâm lý và trí não của cậu hoàn toàn bình thường.

Đến cuối cùng, gần như chỉ còn mình anh và một vài đồng nghiệp cảm thấy Trình Cẩn Hi vô can, vì muốn bảo vệ ai đó nên mới nhận tội. Lúc Lương Viễn Phong bắt giữ Trình Cẩn Hi, đã trông thấy cậu ấy ôm đứa cháu gái của mình, cười rất dịu dàng và nói tạm biệt cô bé. Anh biết rõ cậu thiếu niên đó tuyệt đối không phải kiểu người vô cảm và mất nhân tính, nhưng anh không biết Trình Cấn Hi đang bảo vệ ai, trừ đứa cháu năm tuổi ra, cậu không còn bất cứ người thân nào nữa.

Trình Cẩn Hi chớp chớp mắt, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hỏi Lý Minh Quang, "Có thể đi được chưa?"

Thật ra trong lúc thẩm vấn, Lý Minh Quang cũng nhiều lần muốn tóm lấy cậu thiếu niên này, ép cậu phải nói ra sự thật, nhưng cậu nhóc lại có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp với khóe môi cười, cả người toát lên vẻ ung dung khoan khoái, chỉ cần cậu cụp mắt nhìn xuống thôi là trông sẽ hết sức ngây thơ vô tội.

Mấy cô gái trong đội còn cầm thước đo thảo luận xem lông mi của cậu dài bao nhiêu, em gái được công nhận là mỹ nhân của tổ hành chính cũng phải soi gương oán hận vì so với cậu nhóc kia thì trông cô cũng đen đen rồi này.

Tính tình Trình Cẩn Hi rất ngoan ngoãn, đập bàn hét vào mặt cậu nhóc đã là cực hạn rồi. Chỉ nhìn cánh tay đeo còng số tám đầy vết bầm tím và vẻ mặt ngây thơ hết sức vô tội kia, người ta sẽ nhớ ra rằng dù gì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ vừa mới thành niên, động tác liền vô thức trở nên cẩn trọng hơn. Hơn nữa, Trình Cẩn Hi lại rất chịu khó phối hợp, hỏi gì đáp nấy, cái gì cũng nhận, hỏi cậu đã thực hiện hành vi phạm tội như thế nào, cậu cũng có thể nói đâu ra đấy. Nhưng nếu bị chỉ ra những chỗ không hợp lý thì cậu chỉ nhăn mày lại như vừa bị giáo viên hỏi đúng câu khó, nghĩ suy một lúc rồi lại trả lời kiểu khác, bị hỏi đi hỏi lại bèn nói không nhớ nữa, vẻ mặt vô tội lại thêm rất lễ phép khiến người ta cũng hết cách.

Lý Minh Quang thở dài, kéo khuỷu tay của Trình Cẩn Hi, "Đứng lên nào, đi thôi."

"Cảm ơn." Trình Cẩn Hi vẫn ngoan ngoãn cười với Lý Minh Quang, khiến anh ta không thể nổi nóng được với đứa nhóc này.

Lương Viễn Phong vòng qua bàn kéo bọn họ lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Trình Cẩn Hi, lúc anh thật sự định túm lấy đứa nhỏ đó liền bị Lý Minh Quang kéo lại, "Viễn

Phong, đủ rồi!"

"Cậu có biết người như cậu vào tù rồi sẽ thế nào không? Sẽ biến thành đồ chơi của đám người trong đó!" Lương Viễn Phong tức đến nỗi mặt mũi đó bừng, gào lên muốn giữ Trình Cẩn Hi lại nhưng bị Lý Minh Quang kéo mạnh về.

Trình Cấn Hi lại bật cười, dáng vẻ nghiêm túc hỏi ngược Lương Viễn Phong "Sao anh không nghĩ là đám đó sẽ biến thành đồ chơi của tôi?"

Lương Viễn Phong trợn trừng hai mắt, nhất thời không biết phải trả lời sao, Lý Minh Quang vội vàng kêu kêu nhân viên cảnh sát đang đứng chờ bên ngoài đưa Trình Cẩn Hi đi.

Trình Cẩn Hi vẫn lễ phép gật nhẹ đầu với Lương Viễn Phong và Lý Minh Quang rồi mới đi theo hai cảnh sát nọ, nụ cười luôn thường trực trên mặt. Cậu vẫn nghe thấy tiếng cãi vã của Lương Viễn Phong và Lý Minh Quang ở phía sau.

Nhân viên cảnh sát đưa cậu ra ngoài, cùng lên xe tù với những người đang chuẩn bị chuyển tù khác. Những phạm nhân kia trông thấy một thiếu niên như Trình Cẩn Hi lên xe thì bắt đầu xôn xao, nhưng lập tức bị một cảnh sát quát lên dẹp yên.

Để đề phòng bất trắc, nhân viên cảnh sát áp giải ngồi ở ngay bên cạnh cậu. Xe đi được một lúc, cứ chốc chốc người nọ lại nhìn Trình Cẩn Hi, không hiểu vì sao đứa trẻ này phải nhận tội, bởi vì thật ra bọn họ vốn chẳng có một chứng cứ nào để chứng minh cậu ấy gϊếŧ nhiều người như vậy. Nhưng cậu bé lại khăng khăng nói mình là hung thủ, hơn nữa còn từ chối luật sư chỉ định cuối cùng biến thành món ngon trên mâm cho toàn bộ truyền thông, dư luận lao vào mổ xẻ.

Vì Trình Cẩn Hi mà phía Cục Cảnh sát và Viện kiểm sát chia thành hai phe tranh cãi suốt mấy ngày nay, người này cũng đồng ý với lập luận vô tội của Lương Viễn Phong, nhưng đứa nhỏ này lại kiên quyết nhận tội. Cuối cùng, vì tình tiết nghiêm trọng, công tố viên đề nghị khởi tố cậu với khung hình phạt cho người đã thành niên, bị tuyên án tù vô thời hạn.

Trình Cẩn Hi thấy vị cảnh sát bên cạnh cứ chốc chốc lại quay sang nhìn mình bèn lễ phép cười đáp lại.

Cảnh sát nọ có chút bối rối không biết làm sao, mở miệng nói, "Anh Lương có ý tốt thôi, anh ấy cứ áy náy mãi về việc bắt giam cậu, cũng muốn tìm được hung thủ thật sự, nhưng nếu cậu không phối hợp thì chúng tôi chẳng có cách nào." Trình Cẩn Hi giống như không muốn giải thích chuyện này, hoặc có lẽ là lười giải thích nên chỉ khẽ cười coi như câu trả lời. Cảnh sát kia thấy cậu không nói gì nữa cũng chẳng hỏi thêm, sắp vào tù đến nơi rồi, lúc này có hỏi thêm cũng vô dụng.

Lúc áp giải và chuyển giao phạm nhân cho người phụ trách đều đã xong xuôi, trước khi rời đi, cảnh sát kia lại nhìn Trình Cẩn Hi rồi do dự nói, "Cậu ở đây... phải cẩn thận chút nhé."

"Cảm ơn anh, nhờ anh thay tôi gửi lời cảm ơn cảnh sát Lương đã quan tâm." Trình Cẩn Hi cười khẽ rồi khom người về phía vị cảnh sát, như thế đang tiễn khách. Đúng là không biết phải nói gì nữa, cảnh sát nọ chỉ đành đưa tay sờ mũi mình mấy cái rồi rời đi.

Trình Cẩn Hi đi theo đoàn người tiến vào bên trong trại giam, dọc đường đi đều có những ánh nhìn chòng chọc săm soi. Giám thị trại giam vội vàng đi tới, cho người dẫn Trình Cẩn Hi đến một phòng kiểm tra riêng, sau khi kết thúc lại đích thân đưa cậu vào.

Trình Cẩn Hi không hỏi vì sao mình được đãi ngộ đặc biệt như vậy, vừa gặp đã cười rất ngoan ngoãn. Giám thị nhìn cậu lâu thêm đôi lần, thầm nghĩ mặt mũi thế này chắc chắn sẽ rắc rối lớn đây, chẳng trách Lương Viễn Phong cuống cuồng vội vã gọi điện qua nhờ ông giúp đỡ chăm sóc cho đứa trẻ này.

Nhưng chỗ ông cũng có mấy tên rất phiền phức, chỉ cần không đe dọa đến tính mạng của tù nhân khác thì đôi lúc chính ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, mặc bọn chúng giao dịch với nhau chút rượu, chè, cà phê..để trại giam được yên ổn.

Dù vậy, để đứa nhỏ đó ở đây thật sự quá gây chú ý, giám thị trại giam mặt mày nhăn nhó đi trước, hai quản giáo đưa Trình Cẩn Hi đi theo sau. Quả nhiên cái gã mà ông cảm thấy rắc rối nhất đã dẫn theo một đám "tùy tùng" đi về phía bọn họ.

Vờ như không thấy cũng không được, giám thị dành dừng lại, nghiêm mặt nhìn bọn họ, "Sớm vậy mà đã ra đây hóng gió rồi, công việc hôm nay đã hoàn thành xong hết chưa?"

"Đương nhiên, nếu không sao ra đây hóng gió được, tất cả đều tuân theo quy định của ngài, không thì làm sao được gặp bạn mới nhanh thế này chứ." Gã cầm đầu cười tủm tỉm, so với đám tùy tùng phía sau thì gã không cao lớn cho lắm, trông cũng chẳng có vẻ hung tàn là bao, nếu lẫn trong đám đông sẽ chẳng có ai nhìn hắn thêm lần nào. Nhưng một kẻ như vậy lại khiến cho giám thị trại giam và các quan giáo phải cân não nhiều phen, bởi gã từng lăn lộn ở các sàn đấm bốc chui bên Thái Lan, lúc gã nổi điên lên thì ba, thậm chí năm quản giáo cũng không khống chế nổi.

"Rãnh quá thì ra sân bóng chơi đi, đừng đứng chắn ở đây.”Giám thị lạnh lùng quét mắt qua cả đám bọn họ.

"Ngài bận rộn như vậy, đế tôi giúp ngài đưa bạn mới đi xem xét xung quanh." Gã ta cười, mắt vẫn dán lên người Trình Cẩn Hi, ánh nhìn săm soi một lúc lâu vẫn không chịu rời đi, giọng điệu hệt như vừa tìm được đồ chơi mới, "Bạn nhỏ, để chú đưa con đi tham quan xung quanh có được không? Sau này mọi người đều là hàng xóm với nhau rồi." Đám phía sau có kẻ còn bật cười, giám thị vừa định quát liền nghe thấy Trình Cẩn Hi lên tiếng, giọng non nót chỉ có ở thiếu niên ấy lại rất bình thản, "Tim của ông không tốt cho lắm."

Giám thị sững sờ quay đầu lại, chỉ thấy Trình Cẩn Hi đang mỉm cười nhìn gã kia, ông thoáng bất ngờ vì sự bình tĩnh của đứa trẻ này.

"Hả? Nào có, tim của chú đây tốt lắm nhé." Gã cũng ngẩn ra một giây rồi lập tức mỉm cười trả lời cậu.

"Tim của ông đập nhanh quá mức rồi." Trình Cẩn Hi vẫn cười, dù đang đeo còng tay nhưng trông cậu vẫn rất thong dong tự tại, giọng điệu bình tĩnh hệt như đang nói chuyện phiếm, "Ông cảm thấy hô hấp khó khăn."

Khuôn mặt vẫn tươi cười của gã đột nhiên cứng đờ, gã thật sự cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh và nặng nề. Gã muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ thấy đến cả hô hấp cũng

khó khăn, cứ như có người bóp lấy yết hầu gã, không hít thở nối.

"Cảm giác không thở nổi chắc khó chịu lắm nhỉ? Tiếp theo chắc ông sắp đứng không vững nữa rồi." Trinh Cẩn Hi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, nhìn chăm chăm vào gã, hai tay gã ôm lấy cổ ngồi sụp xuống đất. Đám phía sau đồng loạt lùi lại mấy bước, thấy tình huống trước mắt, chẳng ai dám đưa tay đỡ gã nữa.

Mặt gã đỏ lựng, giāy giụa quằn quại dưới đất, muốn bò đến trước mặt Trình Cẩn Hi, lúc này giám thị mới bừng tỉnh, quay lại nói với quản giáo phía sau mình, "Mau đưa đến phòng y tế!"

Hai nhân viên quản giáo nhìn nhau, đi vòng qua Trình Cẩn Hi đế kéo gã kia tói phòng y tế nhưng đối phương vùng vẫy rất mạnh, hai người nhất thời cũng không khống chế được.

Trình Cẩn Hi cúi đầu nhìn kẻ đang giãy giụa muốn bò tới chỗ cậu, vẻ mặt rất đỗi ấm áp, giọng nói hết mức diu dàng "Nhưng chết thế này thì hời cho ông quá."

Người kia cuối cùng cũng thở được, vội vàng hớp lấy hớp để từng luồng không khí, mặt mày dữ tợn muốn đứng dậy lao lên, hai quản giáo vội vàng đi đến đè gã xuống.

Hệt như đột nhiên nhớ ra điều gì, Trình Cẩn Hi "A" lên một tiếng rồi cười rằng, "Chưa bị đuối nước bao giờ đúng không? Ông nên thử chút."

Gā lại sặc mạnh một cái, đột nhiên nước từ đâu tràn vào phổi, gã từng bị xuất huyết phổi nên biết cảm giác ấy là thế nào, những cơn ho sặc sụa như muốn phun hết nước bên trong ra. Thế rồi gã thật sự nôn ra nước, chằng ai biết vì sao bỗng nhiên gã lại nôn cả đống nước như vậy.

Gã túm chặt lấy cổ áo, ngước nhìn Trình Cẩn Hi đang cúi đầu quan sát mình. Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lúc này vẫn nở một nụ cười rất đỗi ngây thơ, đồng tử rũ xuống cùng với hàng mi dài khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác tiếc thương. Này khuôn mặt tựa thiên sứ, này đôi môi đẹp xinh, nhưng lại thốt ra lời nói như ác ma.

Cuộc đời gã từng nhiều lần đứng giữa ranh giới sống chết, gã biết phải làm sao để vật lộn tìm đường sống, cứ thật ngoan độc vào thì kiểu gì cũng có lối thoát thôi. Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên gã nảy sinh một cảm giác sợ hãi khủng khϊếp đến thế, bởi vì gã hoàn toàn không tìm được đường sống.

Gã biết mình nên kêu cứu hoặc xin tha, nhưng gã không nói được gì hết, chỉ có thể liên tục nôn hết nước trong phổi ra. Thứ nước đó còn có mùi vị quen thuộc kỳ lạ, gã không thở được cũng chẳng thể nói chuyện, cứ như con cá mắc cạn, không ngừng giãy giụa cầu sinh

"Cảm giác thế nào?" Trình Cẩn Hi nghiêng đầu nhìn gã, "Còn nhớ cái mùi đó không? Lúc ông nhấn con mình vào trong cái vại, đứa bé cũng có cảm giác như vậy đấy."

Gã đột nhiên nhớ tới con trai gã, nhớ lại mùi vị đó. Ấy là cái vại mà mẹ gã dùng để muối dưa ở sân sau, gã dìm chết con trai trong vại, rồi nhân lúc trời tối quẳng vào hồ cá nhà hàng xóm, sau đó còn ép họ trả cho gã một khoản tiền bồi thường. Gã cầm số tiền đó, bỏ mẹ mình lại chạy sang Thái Lan định kiếm một con đường làm ăn.

Lúc này đây, gã đã nhớ lại toàn bộ.

Thì ra là mùi vị đó à...

Gã ho sặc sụa, nhớ lại cảnh con trai mình giãy giụa trong nước.

Thì ra là cảm giác này ư...

Trình Cẩn Hi đợi đến khi gã ta không còn động đậy nữa, ngẩng đầu nhìn về đám tùy tùng phía sau, hỏi bằng giọng rất lễ phép, "Còn chú nào muốn đưa tôi đi tham quan nữa không ạ?"

Cả đám người muốn chạy nhưng không dám, chỉ rối rít lắc đầu rồi lùi về phía sau, mong sao Trình Cẩn Hi đừng chú ý tới mình.

Một nhân viên quản giáo do dự đưa tay thử dò hơi thở của gã kia, xác nhận đã ngừng thở, thế nhưng nước vẫn không ngừng rỉ ra từ miệng gã. Cả hai kinh hãi quay đâu nhìn giám

thị nhà giam.

Trình Cẩn Hi cũng nghiêng đâu nhìn ông, nói hết sức tự nhiên, "Chúng ta có thế đi chưa ạ?"

Giám thị nhà giam ngẩn ra một lúc lâu mới tỉnh táo lại, ông

gật đầu, đáp, "Được, cậu đi theo tôi."

Trước khi đưa Trình Cẩn Hi rời đi, giám thị quay đầu nói với hai quản giáo kia, "Gọi người ở phòng y tế đến... tiếp nhận bệnh nhân, còn cậu, đi lấy chăn gối mới qua đây, cậu ấy ở phòng số mười tầng ba." Vi quản giáo được phân phó đi lấy chăn gối ngẩn ra mấy giây mới gật đầu, vội vàng chạy đi xử lý. Giám thị cố gắng giữ bình tĩnh đưa Trình Cẩn Hi đi tiếp, đám phạm nhân vốn đang đứng đó lập tức tách ra hai bên, hệt như Moses tách nước biển đỏ để nhường đường cho bọn họ.

"Đi qua đó là sân vận động, nếu muốn thì có thể chơi bóng, kia là sảnh giao lưu, có thể xem tivi, chúng tôi cũng sẽ chiếu phim điện ảnh vào khung giờ cố định." Giám thị vẫn chưa rõ chuyện vừa mới xảy ra là thế nào, chỉ giới thiệu những địa

điểm xuất hiện trên dọc đường đi theo bản năng. Trình Cẩn Hi

nghe ông nói thì gật gật đầu, dáng vẻ ngoan hiền trả lời ông, "Tôi thích yên tĩnh thôi."

Giám thị trại giam nhìn Trình Cẩn Hi, trông cậu không có vẻ muốn gϊếŧ sạch cả đám ở đây, trong lòng biết bao suy nghĩ ngổn ngang. Bình tĩnh hơn đôi chút, ông dẫn cậu đi tới căn phòng cuối hành lang tầng ba, rút ra một chùm chìa khóa rất lớn, tìm đúng chìa mở cửa, "Từ nay đây là phòng của cậu."

Trình Cẩn Hi đi vào nhìn trái ngó phải, phòng này vậy mà còn có cả cửa số, giường đơn, không gian cũng rất lớn, còn có cả một gian phòng tắm. Cậu quay đầu nhìn giám thị, thấy đối phương đang cố tỏ ra bình tĩnh bèn nở nụ cười ấm áp nói, "Tôi sẽ không gây rắc rối đâu. Tôi nghĩ sau hôm nay cũng sẽ không còn ai tới làm phiền tôi nữa, bớt chút rắc rối cho ngài, coi như cảm ơn sự quan tâm của cảnh sát Lương với tôi."

Giám thị không chắc có phải Trình Cẩn Hi đã biết quan hệ giữa Lương Viễn Phong và mình hay không, nhưng nghe cậu nói vậy cũng ngẩn ra mất mấy giây, sau khi hiểu ra ý của đứa nhỏ này, ông thở phào một hơi. Đúng là từ hôm nay trở đi, không có ai dám tới gây sự với cậu nữa, nhưng cũng có nghĩa là không thể để đứa trẻ này ở chỗ nào khác được, tránh cho những kẻ mắt đui lại đến tìm cậu gây sự.

"Ừm, vậy.. nếu như không thích ra ngoài hoạt động, cậu có cần cái gì khác không? Nếu muốn Ipad hay gì đó thì tôi cũng có thế đưa cho cậu một cái, chỉ là không thể lên mạng được thôi." Lúc này giám thị mới nhớ phải tháo còng tay cho cậu, nhìn cổ tay đầy vết bầm tím, ông cẩn thận gỡ còng số tám ra.

Trình Cẩn Hi khẽ lắc đầu, nhìn quanh căn phòng có thế xem là rộng lớn này, trên mặt là vẻ hiếu kỳ như vừa chuyến tới nhà mới, cậu xoa xoa cổ tay, nói, "Cho tôi ít sách, bút và sổ ghi chép là được rồi."

Giám thị không ngờ yêu cầu của đứa trẻ này lại đơn giản đến thế, nghĩ một chốc rồi hỏi, "Vậy tôi cấp cho cậu một cái giá sách, thêm ghế sofa đế đọc sách cho dễ nhé?"

"Cảm ơn ngài." Trình Cẩn Hi chân thành nói.

"Không cần khách khí, là Viễn Phong bảo tôi chăm sóc cho cậu.."" Nói rồi, ông lại nghĩ đến đứa cháu trai đã thề thốt khẳng định trong điện thoại rằng cậu bé này tuyệt đối không phải hung thủ, vẻ mặt ông không khỏi méo đi.

"Cảnh sát Lương là một người tốt, tôi cũng đã nhận tội rồi mà anh ấy còn khăng khăng rằng tôi vô tội." Trình Cẩn Hi như thể biết được ông đang nghĩ gì, lại nhớ đến chuyện ở Cục Cảnh sát, hơi áy náy nói với giám thị trại giam, "Nhờ ngài xin lỗi anh ấy giúp tôi, hôm nay tôi đã đập vỡ điện thoại của anh ấy."

“Ồ,ờ ờ, chuyện nhỏ, không quan trọng, điện thoại thôi mà, mua cái khác là được." Giám thị lắc đầu, giờ ông đã hiểu tại sao Lương Viễn Phong không gọi thẳng cho ông mà lại dùng điện thoại bàn rồi.

Lúc này, nhân viên quản giáo được phân phó đi lấy đồ dùng cá nhân đã tới, đi cùng còn có một tù nhân trực ban hôm nay, hai người ôm theo chăn ga, gối đệm. Cậu tù nhân kia mới hơn

hai mươi, tò mò nhìn Trình Cẩn Hi một cái rồi cúi đầu đi vào giúp thay chăn ga.

Trình Cẩn Hi vẫn khách khí cảm ơn và nói đã làm phiền họ rồi. Giám thị nhìn một vòng thấy không có vấn đề gì, phòng giam này trước đây chuyên dùng cho các chính khách nổi tiếng vào ở một, hai năm, thậm chí chỉ vài tháng cho đủ thủ tục rồi lại ra, giờ để Trình Cẩn Hi dùng cũng vừa hay. Giám thị hắng giọng mấy cái rồi bảo, "Trên bàn có thời gian biểu, bảy giờ sáng dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong sẽ sắp xếp công việc..

Giám thị ngưng lại vài giây, thầm nghĩ như thế không ổn lắm, vội tiếp lời, "Nếu như cậu thích yên tĩnh thì không cần phải quan tâm đến cái thời gian biểu đó, điện thoại trên tường nối thẳng với phòng làm việc của tôi, cần gì cứ nói. Sáng, trưa, chiều sẽ có người đưa cơm cho cậu, thích ăn cái gì chỉ cần nói một tiếng là được, muốn ra ngoài đi dạo thì bảo tôi, tôi có thể đi cùng cậu."

Trình Cẩn Hi biết Giám thị hoàn toàn không muốn cậu ra ngoài gặp người khác chút nào, chỉ cười rồi nói, "Tôi thích ở một mình, không có chuyện gì sẽ không ra ngoài đâu, nhưng nếu như ngài cần thì tôi cũng có thể ra ngoài đi lại."

Đến lúc này giám thị mói thở phào nhẹ nhõm, ông từng nhận nhiều phạm nhân hung ác hơn nhưng chưa từng gặp kiểu như Trình Cẩn Hi, có thế chung sống hòa bình thậm chí dùng cậu ấy đế trấn áp những phạm nhân khác là tốt nhất, ông ôn tồn bảo, "Tốt, tốt, không sao, muốn đọc sách gì cứ lập danh sách rồi giao cho người đưa cơm tối là được, tôi sẽ mau chóng lắp giá sách cho cậu."

"Cảm ơn ngài, sau này nhờ ngài chiếu cố." Trình Cẩn Hi khom lưng trước ông.

"Không cần, không cần đâu, cậu vẫn còn nhỏ mà, đừng khách sáo với tôi." Giám thị nhìn cậu nhóc với vẻ ngoan ngoãn ung dung này, nếu như ban nãy không tận mắt nhìn thấy cậu dùng mấy câu nói để gϊếŧ chết một người, ông thật sự cũng không tin được rằng đứa trẻ này lại có thế gϊếŧ nhiều người như vậy. Đến giờ ông vẫn cảm thấy thật ra ban nãy chỉ là ảo giác tập thế mà thôi.

"Mà .. tôi có thế hỏi cậu một câu được không?" Giám thị thoáng do dự nhưng vẫn mở miệng.

"Mời ngài." Trình Cẩn Hi tươi cười đáp.

"Sao cậu lại..... gϊếŧ hết tất cả người thân của mình?" giám thị đã xem qua toàn bộ chi tiết vụ án, trừ lời khai nhận tội của đứa nhỏ này ra thì không có bất cứ bằng chứng trực tiếp nào, nhưng Trình Cẩn Hi lại nhận tội. Ông vốn còn cảm thấy đây là một vụ án oan, ngưng không ngờ lại tận mắt chứng kiến đứa trẻ này gϊếŧ người. Tuy rằng gã đó sớm muộn gì cũng bị tử hình, nhưng không biết bao nhiêu năm nữa mới thi hành án, cũng có khả năng sẽ được đặc xá, thân là nhân viên thi hành luật, ông không thể nói rằng việc gã chết là may mắn được

Trình Cẩn Hi thu lại vẻ tươi cười, yên lặng một lúc lâu, giám thị đợi tới nỗi bắt đầu bất an, đúng lúc định bảo không cần trả lời thì cậu lại lên tiếng.

"Bọn họ mưu sát chị gái và anh rể tôi, việc mà bọn họ làm cũng giống như mưu sát tôi." Lúc Trình Cẩn Hi nói vậy, tuy cậu vẫn đang cười, nhưng nụ cười ấy khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, vẻ trong trẻo đột nhiên biến mất sạch sẽ, giọng điệu tuy rất bình tĩnh nhưng lại có thể nghe ra được sự gϊếŧ chóc, "Nếu có thế khiến bọn họ chết thêm vài lần nữa, tôi nhất định sẽ làm vậy, nhưng tôi không có nhiều thời gian đến thế."

Giám thị không hiểu được "việc mà bọn họ làm" là gì, nhưng cũng không hỏi, chỉ gật đầu, "Tôi biết

rồi, cảm ơn cậu đã trả lời tôi."

Trình Cẩn Hi thu vẻ lạnh lùng đó lại, quay đầu vẫn là nụ cười dịu dàng ấm áp ban nãy, "Đừng khách sáo, tôi nghĩ có lẽ còn phải quấy rầy ngài đến khi ngài nghỉ hưu rồi."

Giám thị biết Trình Cẩn Hi bị phán tù chung thân, mà đúng là ông cũng định giữ cái ghế này cho đến khi về hưu thật. Những chuyện đứa trẻ đó có thế làm quá nguy hiểm, nhưng ông cảm nhận được dường như nó cũng định tự nhốt mình cho đến chết. Nếu Trình Cẩn Hi thật sự muốn rời đi thì chẳng ai có thể ngăn cậu lại, chung sống hòa bình được với cậu là tốt nhất.

"Vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ bảo người mang chút bánh ngọt tới cho cậu." Giám thị nhỏ nhẹ nói, lúc ra ngoài còn giúp cậu đóng cửa lại, do dự hồi lâu, cuối cùng không cài khóa.

Trình Cẩn Hi đợi cửa đóng lại rồi mới đi đến trước cửa sổ nho nhỏ, cậu không cười nữa, chỉ tự nói vói mình, “Từ nay về sau chỉ còn phong cảnh này thôi, mình cũng xứng đáng với cái này thôi nhỉ."

Trình Cẩn Hi khẽ cười tự giễu, cậu đi đến bên giường rồi nằm xuống, sau khi nhắm mắt lại, giữa một mảng đen kịt, cậu vẫn có thể nghe rõ tiếng kêu gào và nguyền rủa của từng người trước khi chết. Những lời nói ác độc từ bốn phương tám hướng không ngừng dội vào tai cậu, những suy nghĩ tăm tối chỉ có thể cất giấu trong lòng, tất thảy đều lần lượt chảy vào trong não bộ cậu. Cậu đã dần dần quen thuộc với những thứ này, chỉ cần im lặng lắng nghe, tiếp nhận, thứ tối tăm đặc quánh ấy sẽ nhạt dần rồi trôi đi. Cho tới khi cậu say ngủ, bóng tối lắng đọng sẽ biến thành cảnh mộng quấn quanh trong đầu cậu, vĩnh viễn không dừng lại.

Một tháng sau, Lương Viễn Phong đứng trong văn phòng giám thị trại giam, nhìn video trích xuất từ camera theo dõi mà chẳng thốt ra nổi một lời. Bên tai anh chỉ nghe được những lời

nói đứt quãng từ người chú.

"Lý Minh Quang cũng là lo cho con nên mới nói với chú.. Nói chung vụ án này đã kết thúc rồi, con đừng điều tra nữa. Mọi chuyện như con thấy đấy, chú cũng đâu thể nào bịa ra chuyện như vậy được. Cậu ta nói... vì chị gái và anh rể nên mới... Con có nghe chú nói không đó?"

Lương Viễn Phong bị vỗ mạnh một cái, bừng tỉnh nhìn sang khuôn mặt bất lực của người chú, một lúc lâu sau anh mới mở miệng, chỉ hỏi một câu.

"Con có thể... gặp cậu ấy một Iần không?"