Chương 1

Buổi chiều năm giờ, trưởng phòng kế hoạch đi ra phòng làm việc, tuyên bố làm thêm giờ.

Khu làm việc lớn như vậy, ai ai cũng bình tĩnh tiếp tục công việc đang làm, đối với việc tăng ca, bọn họ sớm đã quen rồi.

Cố Du bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, đóng lại các tài liệu, từng cái gọn gàng bỏ vào tủ.

Đồng nghiệp bên cạnh thò đầu qua, thấp giọng hỏi: "Cố Du, cô không tăng ca à?"

Cố Du không dừng động tác tay. "Không tăng."

Thư từ chức cũng đã để trước mặt giám đốc, còn làm cái gì? Trừ tuần trước, có nghỉ ngơi một ngày, thì cô đã liên tục tăng ca cả nửa tháng, bao gồm ngày thứ bảy.

Việc này cũng không vấn đến gì, đối với công việc này cô còn rất yêu thích. Vào Phi Dực làm việc ba năm, cô đã quen với cuộc sống thế này.

Ba năm đủ để thấy được thành tích của cô, vậy mà đến nay vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Cũng may tiền lương cũng không đến nỗi, hàng năm ba tháng tăng một lần, về việc thăng chức cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều.

Nhưng gần đây cô bắt đầu suy nghĩ đến việc đó.

Vốn dĩ phó trưởng phòng đã rời công ty, chức vụ đang trống, muốn tìm một người thích hợp trong phòng kế hoạch thay thế. Cố Du là người thích hợp nhất, kế hoạch của cô được thông qua nhiều nhất, tháng trước còn được Tổng giám đốc khen ngợi trong buổi họp.

Mọi người đều cho rằng Cố Du thăng chức là chuyện ván đã đóng thuyền, ngay cả việc chuẩn bị ăn mừng cũng bàn xong.

Mặc dù Cố Du đã bảo bọn họ đừng nói lung tung, chuyện còn chưa chắc chắn, nhưng trong lòng cũng tràn đầy hi vọng.

Ngày mai sẽ là ngày công bố kết quả, thế nhưng cô lại từ chức.

"Cô không làm thật sao?" Đồng nghiệp vẻ mặt không tin.

Cố Du ngước mắt nhìn cô đồng nghiệp một cái, kiên định nói: "Không làm."

"Cô chớ hành động theo cảm tính, nhẫn nhịn lão Chu cũng ba năm rồi, cần gì phải ngay lúc này xích mích với hắn, chỉ cần nhịn chút nữa thôi mà."

"Không cam tâm."

Hôm nay trong đầu cô chỉ quanh quẩn những lời này: Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.

Lão Chu là giám đốc bộ phận kế hoạch, gần năm mươi tuổi, lòng tham không đáy, thậm chí ngày càng quá đáng. Chính hẳn bảo Cố Du nên ra khỏi công ty, ba năm không năm nào không đến quấy rầy cô. Cố Du lập trường kiên định, cộng thêm tính ngoài nóng trong lạnh, lão Chu lúc ấy địa vị chưa vững, không dám làm lớn chuyện.

Bây giờ, hắn đứng vững rồi, hôm nay còn kêu Cố Du vào phòng hắn nói chuyện, nói rằng Cố Du sau này phải biết an phận giúp đỡ hắn, nếu không cô đừng hòng thăng chức.

A!

Rác rưởi!

Cố Du nghe hắn nói rồi cân nhắc một chút, sau đó đi in một lá thư từ chức, cố gắng bỏ tâm trạng nặng nề ra phía sau, phải cười vào mặt hắn, nhưng vừa nhìn mặt hắn cô liền không cười nổi, Cố Du hoàn toàn không vui nổi.

Công việc tối nay cô phải làm đó là chơi cho đã.

Cô là người rất có tâm với nghề, dã tâm không tính là quá lớn, cũng không nghĩ sẽ rời công ty. Dịch Huyên đã sớm khuyên cô nên đổi công ty, dựa vào năng lực của cô ở đâu cũng có thể sông được, cần gì phải treo chết trên một thân cây.

Cố Du rất nhanh đã dọn dẹp xong, cầm túi xách lên. bình tĩnh đứng dậy.

Đồng nghiệp cau mày, thở dài một cái, nói: "Cô tối nay nghỉ ngơi một chút cũng tốt, ngày mai chắc chắn cấp trên sẽ tìm cô nói chuyện đấy."

Coi như cô muốn đi, nhưng công ty cũng sẽ không tùy tiện thả người, cô đồng nghiệp vẫn cảm thấy hơn phân nửa Cố Du sẽ không đi.

Cố Du đi ngang qua, vỗ vỗ bả vai cô, giơ tay lên mỉm cười nói: "Tôi tự do rồi, cô cố gắng lên, tạm biệt."

Trước khi đi cô gõ cửa phòng của trưởng phòng, không vào, chỉ đứng ở cửa nói mình không thoải mái phải về nhà.

Trưởng phòng hào phóng để cô đi, bảo cô giữ gìn sức khỏe để mai còn cố gắng làm việc. Trong lời nói còn có ý thăm dò việc Cố Du sẽ đi hay ở lại.

Cố Du cũng chẳng nói nhiều.

Ra khỏi tòa nhà văn phòng nằm trong khu thương mại CBD, không khí mát mẻ của máy điều hòa trung tâm đã bị chặn bởi cửa kính xoay, không khí mùa hè ngột ngạt xuất hiện.

Lúc này mới tháng năm, nhiệt độ khá cao, khiến người ta cảm thấy khó chịu buồn bực.

Sống trên đời thật không dễ dàng.

Đời người ngắn ngủi, phải vui chơi cho thỏa thích.

Cố Du từ trong túi xách lấy điện thoại ra, vừa đi ven đường đón xe, vừa gọi cho Dịch Huyên.

Bên đầu dây kia loáng thoáng có tiếng ti vi, Cố Du lời ít ý nhiều. "Đi ăn cơm."

Dịch Huyên nằm trên sofa, để tay trước mặt, ngắm nghía bộ móng vừa mới làm. "Tớ không thèm ăn cơm cùng cậu. "

"Ăn hải sản không?"

"Sao? Chúc mừng cậu thăng chức à? Không phải ngày mai mới..."

"Chúc mừng tớ giải thoát khỏi ông chủ xấu xa."

Im lặng hai giây, Dịch Huyên liền dứt khoát nói: "Được! Ăn xong tớ dẫn cậu đi Thịnh Thế Vương Triều chơi một đêm."

"Kêu cả Chung Kỳ Kỳ và Lô Hiểu Vũ." Loại cuộc sống rộn ràng này thật sự khiến cô rất vui.

"Được, tớ sẽ bảo các cậu ấy không được mang theo bạn trai."

Cố Du bây giờ là người thất nghiệp, số đào hoa cũng rất tệ, Dịch Huyên quan tâm ngăn chặn giúp Cố Du tránh cô ghen tị đến làm bừa.

Cố Du bị cô nàng chọc cười, nói: "Không sao đâu, tớ còn có cậu mà."

"Không nha, tớ thích đàn ông cơ."

"Tớ cũng rất được mà."

"Đúng vậy, cậu vừa đẹp lại vừa mềm mại, muốn có ngực có ngực, muốn mông liền có mông, đơn giản là gì cũng tốt. " Dịch Huyên cười hì hì khen, ngừng một chút cô nói tiếp: "Nhưng cậu cần một tiểu nam nhân hiền lành, à không, một đại nam nhân cơ."

Cố Du cạn lời.

Vẫn chưa xong, Dịch Huyên không tiết tháo nói tiếp: "Hơn nữa, tớ có thể tìm cho cậu một đại nam nhân hiền lành đến thỏa mãn cậu, ai..."

Cuối cùng bên kia than thở, vô cùng phiền muộn tiếc nuối.

Càng nói cô cảm thấy càng dơ, "Không cùng cậu tám chuyện nữa, tớ về nhà tắm rửa thay quần áo, đợi cậu tới."

"Còn trở về nhà làm gì, rồi tắm làm chi, ăn xong hải sản chúng ta đi Thịnh Thế Vương Triều tắm cho sang, sau đó chọn vài tiểu ca ca xinh trai đấm bóp chúng ta một chút, tối nay cứ hưởng thụ bà đây đãi hết."

Thịnh Thế Vương Triều là một hộp đêm lớn, phí cũng rất cao, so với các hộp đêm khác, Thịnh Thế Vương Triều chất lượng tốt hơn, nghe nói mỗi năm đổi một ông chủ, cứ đổi liên tục như thế.

Dĩ nhiên chất lượng tốt hơn, cũng phải có nguyên do của nó.

Dịch Huyên nói, vị chủ mới này không đơn giản, có thể đem một nơi hỗn loạn như vậy biến thành an bình thế này, thủ đoạn không thể hình dung bằng chữ "độc".

Cố Du đã từng tới chỗ này xã giao một lần, Dịch Huyên bởi vì quan hệ công việc nên đã đến rất nhiều lần. Đến giờ chưa từng gặp tình huống xấu nào ở đây.

"Được, tối nay để tớ đãi."

"Xem đi, cậu còn phải ăn để sống qua ngày đấy."

"Phú bà Dịch Huyên, đừng xem thường tớ có được không? Tớ không yêu đương lại không mua sắm, tiền để dành chắc cũng sắp mốc luôn rồi."

Dịch Huyên là thợ trang điểm chuyên nghiệp, tiền kiếm được rất nhiều, lại là người hào phóng, các buổi tụ họp vui chơi đều do cô trả, nhiều lần Cố Du muốn mời đều bị cô giành hết.

"Ha ha ha, tiền lên mốc cái gì cơ chứ, phú bà đây nể tình, tối nay liền thỏa mãn cậu."

"Nếu cậu mà giành nữa, tớ sẽ cân nhắc chuyện tuyệt giao." Cố Du uy hϊếp nói.

Dịch Huyên hướng về phía trần nhà mình liếc mắt. "Tớ mà giành nữa liền chia tay cho cậu xem."

"Cậu không có."

"Trong lòng tớ có."

Cố Du trợn mắt trắng. "Khi nào cậu tới?"

"Cậu cứ đi trước, hai mươi phút nữa tớ đến."

Cùng cô bạn tốt nói chuyện một chút, tâm tình buồn bực ban đầu của Cố Du liền trở nên tốt lên.

Trung tâm thành phố sầm uất náo nhiệt, các loại công trình đầy đủ, từ nhà hàng rẻ tiền đến hạng sang đều có hết.

Quán hải sản ngay đối diện đường lớn, Thịnh Thế Vương Triều cũng gần đây, đi bộ là được, tiết kiệm thời gian đón xe.

Cố Du mang giày cao gót, không nhanh không chậm đi tới.

Đi làm ba năm ở đây, cho tới bây giờ cô mới có thể dễ dàng đi trên con đường này. Trước kia cô cho rằng khi mình từ chức, nhất định sẽ bất an lo lắng, không nghĩ bây giờ tốt như vậy, phiền muộn đều biến hết.

Thế sự trên đời đều như vậy, bước ra thế giới mới sẽ suy nghĩ ngàn vạn nguy hiểm, sau đó sợ hãi quay đầu, chậm chạp không dám bước, thật ra chỉ cần bước thử, cảnh tượng sẽ khác những gì ta suy nghĩ.

****

Cố Du đi tới phòng ăn, chọn chỗ ngồi gần của sổ, ngồi một hồi, Dịch Huyên gọi điện tới, nói mấy phút nữa đến nơi.

Hiện tại là giờ cao điểm, Cố Du nghĩ.

Không bao lâu Dịch Huyên đến, trong tay cầm túi đồ, phía trên in logo của thời trang Đại Bài.

Cô mặc áo cổ chữ V màu đen và váy ngắn đến đầu gối, mang trang sức, hết sức bắt mắt. Cô vừa nhìn thấy Cố Du, thướt tha đi tới.

Cố Du mặc trên người chiếc áo sơ mi màu trắng, cùng chiếc quần tây, tóc chải gọn gàng, lối ăn mặc phù hợp với nghề nghiệp của cô.

Cô dựa lưng vào ghế, ôm ngực nhìn Dịch Huyên. "Rất sẹc xi nha."

Dịch Huyên nhìn cô một chút, đem cái túi trong tay nhét vào ngực Cố Du. "Cậu cũng có thể như thế."

Cố Du hơi ngạc nhiên mở túi ra, cầm chiếc váy màu đỏ. "Giá của nó..."

"Tặng cậu đấy."

"Đây chẳng phải thứ cậu bảo tớ thử lần trước sao?" Cô cẩn thận nhìn một chút, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp.

"Không sai, chính là cái váy mà cậu nói quá lộ không dám mặc, nếu cậu cự tuyệt, tớ cũng sẽ cân nhắc việc tuyệt giao." Dịch Huyên ăn miếng trả miếng, bày ra bộ dạng không thể thương lượng.

Cố Du bình tĩnh đón nhận uy hϊếp của cô nàng. "Mặc thì mặc, ai sợ ai."

Váy được thiết kế hở lưng, phía trước không hề gì, chỉ là phía sau hở kiểu chữ V đến tận thắt lưng, hơn nữa váy dài chưa đến đầu gối, rất dễ dàng thấy hết.

Nửa tháng trước hai người cùng đi dạo phố, Dịch Huyên cứ muốn cô mặc thử cái váy này. Từ màu sắc đến kiểu, đều không phải là gu của cô.

Cô thích tao nhã một chút, không thích diễm lệ hấp dẫn hoặc là nói, cô cảm thấy mình không mặc được. Chỉ là ngày đó mặc thử liền thấy đẹp, Dịch Huyên cứ muốn cô mua, Cố Du kiên quyết cự tuyệt, cô chuẩn bị lấy tiền đưa Cố Du, nhưng bị Cố Du kéo đi.

Lúc ấy đối với cô mà nói, mua cũng sẽ không mặc.

Bây giờ, cô cảm thấy thay đổi cũng tốt.

Có được chiếc váy đẹp như vậy, có lý do gì mà cô không mặc.

"Tốt, phải như vậy mới được chứ." Dịch Huyên ngồi xuống bên cạnh cô, dùng cái mông chen lấn cô một chút, để cho cô nàng ngồi vào.

Vị trí này có hai cái ghế lớn, bốn người ngồi, Dịch Huyên cùng Cố Du từ trước đến giờ đều thích ngồi chung, bởi vì hai cô độc thân, muốn sưởi ấm lẫn nhau.

"Tớ nói này, tớ cảm thấy lần này cậu từ chức là chuyện tốt, cảm giác mách bảo tớ rằng đời cậu bắt đầu được khai sáng rồi, số đào hoa cũng vươn dậy luôn."

Cố Du liếc cô một cái, "Cậu lúc nào trở nên không lý trí như vậy."

"Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác đấy."

"Ha! Thời đại gì rồi còn nói giác quan thứ sáu?"

"Hừ! Chờ xem đi."

"Chờ tớ đi hộp đêm câu được *kim quy sao?" Cố Du cười giỡn nói: "Còn không bằng về nhà thừa kế quán cơm nhỏ của ba mẹ tớ, tìm một chàng rể biết nấu ăn là được rồi." Đây chính là nguyện vọng của ba mẹ cô, nhưng cô khăng khăng ở là thành phố này cố gắng làm việc. Cô không muốn cuộc sống như vậy.

*Kim quy: Ý chỉ người giàu có.

Cố Du không nghĩ tới đời cô bỗng chốc biến hóa, thất nghiệp có là gì, so với chuyện sắp xảy ra còn chẳng đáng kể.

Nếu như có thể làm lại, sau khi ăn no cô lập tức trở về nhà tắm xong đánh một giấc, không đi Thịnh Thế Vương Triều gì gì đó, cũng sẽ không chọc phải vị Diêm Vương kia.