Chương 1: Sao nàng lại ở đây?

Năm Trung Châu 595, năm 32 Vĩnh Huy ở Thiên Nguyên Quốc.

Hậu viện Minh Vương phủ được bao trùm bởi một màu xanh biếc, đình đài lầu các, bóng cây ngọn cỏ đều được xen kẽ một cách tinh tế, ngay chính giữa còn có một hồ nước xanh biếc.

Làn nước gợn sóng lăn tăn phản chiếu bầu trời trong vắt cùng đại thụ to lớn đẹp hệt như một bức họa, nhưng lúc này đột nhiên có một giọng nói không hợp với khung cảnh lúc này vang lên.

“Đã đυ.ng phải hòn non bộ như vậy… Mà vẫn không chết thì phải làm sao bây giờ?... Vẫn là nên đánh thêm một đòn chốt hạ nữa đi…”

Thật ồn ào!

Nguyên Nguyệt nhíu mày muốn xua đi âm thanh chói tai này, cảm giác đau đớn trên trán ập đến, ngay cả mí mắt lúc này cũng giống như đeo đá không cách nào mở ra được. Bên trong giọng nói lúc nãy ẩn giấu một tia nguy hiểm khiến cho toàn thân nàng ngay lập tức trở nên cảnh giác.

Nàng theo bản năng nhanh chóng mở to hai mắt, thứ đầu tiên sau lớp sương mù trước mắt mà Nguyên Nguyệt nhìn thấy chính là một gương mặt thiếu nữ mập mạp đang tàn nhẫn nhìn nàng, ước chừng người này cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mà lúc này nàng ta đứng trước mặt Nguyên Nguyệt, hai tay đang nắm chặt một viên đá lớn.

“Ngươi đang muốn làm gì vậy!?”

Một câu này của Nguyên Nguyệt liền khiến cho động tác của thiếu nữ cứng đờ, nhanh chóng giấu viên đá ra sau lưng, cố gắng nở một nụ cười đầy gượng ép: Đại tiểu thư… Người tỉnh lại rồi ạ?”

Nguyên Nguyệt giương mắt nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng ta mặc một chiếc đầm màu xám nhạt, hơn nữa còn có hai búi tóc được búi bằng vải màu hồng.

Bộ y phục này gần như giống hệt với những nha hoàn làm việc cho những gia đình giàu có thời xưa.

Rốt cuộc nàng đang ở đâu vậy? Tại sao lại có một người mặc cổ phục đứng bên cạnh nàng thế này? Hơn nữa, giọng nói lúc nãy trước lúc nàng hôn mê nghe được là của thiếu nữ này sao? Hay là nàng bị bắt cóc rồi.

A…

Nguyên Nguyệt đưa tay sờ vết thương lên trán, một mảng chất lỏng dinh dính thấm đẫm trong lòng bàn tay nàng.

Đây là… máu? Nàng bị thương? Sao nàng lại bị thương?

“Sao ta lại ở đây?”

Thiếu nữ kia nhìn chằm chằm Nguyên Nguyệt một lúc lâu, lại nhớ đến ánh mắt sáng rực như lưu ly kia của đại tiểu thư quả thật trông không giống kẻ ngốc khiến nàng ta chột dạ không thôi.

Nhưng khoảnh khắc đó chỉ thoáng qua chốc lát rồi biến mất giống như nàng ta đang bị ảo giác. Nàng ta chầm chậm tiến lên thăm dò, thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, ta là tiểu Hồng đây. Ngươi nói muốn ta dẫn ngươi đến nơi này, ngươi quên rồi sao?”

Nguyên Nguyệt nhíu mày: “Ta không nhớ rõ nữa… Sao ta lại ở đây? A, đầu đau ta quá, mau đến đây dìu ta!”

Nghe vậy đáy mắt nha hoàn tên là tiểu Hồng liền sáng lên, mặc dù không biết vì sao đại tiểu thư xưa nay luôn im lặng đột nhiên lại nói chuyện nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn sống.

Nhiệm vụ tam tiểu thư giao cho không hoàn thành được rồi, đợi lát nữa khi tam tiểu thư nhìn thấy đại tiểu thư bình an vô sự quay về nhà thì nàng ta không biết phải chịu trừng phạt như thế nào nữa!

Nàng ta lần nữa nhìn về phía Nguyên Nguyệt đang nhắm mắt suy yếu nằm trên mặt đất đợi bản thân đến dìu. Nếu như không phải hồ nước bên cạnh này quá nông, mực nước chỉ ngang thắt eo thì đại tiểu thư bị đẩy xuống hồ nước không phải nói chắc chắn sẽ phải chết.

Dù gì cũng đã ra tay rồi, thà là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho trót. Bây giờ liền nhân cơ hội đánh thêm hai đòn nữa đại tiểu thư ắt hẳn sẽ chết không nghi ngờ gì.

Nàng ta điên cuồng gật đầu, gương mặt vẫn cung kính nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn, cười như không cười đáp: “Đại tiểu thư, ngươi đau đầu rồi để ta đến dìu ngươi đi.”

“Ừm.” Nguyên Nguyệt đỡ trán, máu đã chảy thấm ướt một bên mặt, còn rơi một vài giọt trên vai. Sắc mặt nàng trắng bệch, hàng mi cong như cánh bướm khép hờ giống như hôn mê chỉ dựa vào một hơi này để cầm cự.

Bộ dạng này thực sự là không khác gì người chết! Chỉ cần tùy tiện đánh thêm một đòn liền chết ngay lập tức.