Chương 15: Bước thứ nhất sinh ra thần nữ

Chương 15: Bước thứ nhất sinh ra thần nữ

Dưới ánh mắt sợ hãi cùng không thể giải thích được của mọi người, Hàn Phỉ bình tĩnh đi chân đất giẫm trên nền đá cứng, Xuân Hồng đi theo bên cạnh đã sắp khóc.

Sau khi Hàn Phỉ cởi giày ra lập tức ở trong đầu gọi Đào Bảo: "Này! Đừng giả chết! Ngươi cho ta cái nhiệm vụ lớn như vậy, cũng không thể không trả giá cái gì! Nhanh, ta muốn đổi đồ vật! Có đồ vật gì mà số tinh tệ hiện tại của ta có thể mua được, đối với hiện tại hữu dụng?"

Đào Bảo trong đầu Hàn Phỉ bị chọc tàn nhẫn, yếu yếu mở miệng, "Có một cái.."

"Vậy nhanh cho ta dùng!"

"Nhưng mà.."

"Đừng có nhưng mà! Mau mau!"

"Đây chính là kí chủ tự nói.."

Vừa dứt lời, thân thể Hàn Phỉ trong nháy mắt đứng thẳng, nàng đi chân đất, từng bước một tiến về phía trước, ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào tòa cung điện bàng bạc phía trước, thần tình vô cùng nghiêm túc.

Mỗi người cũng bị biểu tình này của Hàn Phỉ hù dọa, trong lúc nhất thời đều yên lặng như tờ, mỗi người đều nhìn nàng chằm chằm, nhìn xem nàng đến tột cùng là muốn làm gì?

Nhưng Quế ma ma là người đầu tiên không có biện pháp nào tiếp nhận, liền mở miệng nói: "Hàn cô nương ngươi đây là đang làm gì. Ở trong cung cởi giày chính là đại bất kính! Ngươi.."

Quế ma ma đang nói liền im bặt, bởi vì ánh mắt Cô Ma Ma đang nhìn nàng mang theo nghiêm khắc, nàng nhất thời một chữ cũng không dám nói.

Cô Ma Ma chậm rãi đem tầm mắt chuyển hướng sang Hàn Phỉ, trong lòng nhất thời nghi ngờ không thôi, bởi vì, chỉ có nàng là nhìn rõ động tác của Hàn Phỉ sau khi cởi giày.

Đó là, nàng chỉ đứng trên nửa bàn chân mà thôi.

Đúng vậy, ai cũng không chú ý tới, sau khi Hàn Phỉ cởi giày chỉ dùng nửa trước của bàn chân để chống đỡ lấy thân hình.

Ngay lúc vẻ mặt của Hàn Phỉ vô cùng trang nghiêm, tâm tình lại rất muốn rít gào.

"Đậu phộng! Giở trò quỷ gì đây! Chân ta liền muốn rút gân rồi! Mau dừng lại! Lão tử bây giờ là hai trăm cân, không phải là 90 cân a! Cái tư thế khốn kiếp này sẽ lấy mệnh ta!"

"Đào Bảo, Đào Bảo, Đào Bảo! Tổ cha ngươi! Mau dừng lại! Rút gân! Muốn rút gân!"

"Phế phế phế! Bàn chân của ta muốn phế luôn rồi a!"

"Ta sai! Ta thật sai rồi! Đào Bảo đại gia, ngươi dừng lại nhanh một chút đi! Ta muốn ngưng hẳn nhiệm vụ này a!"

Nhưng bất luận Hàn Phỉ ở trong lòng kêu rên như thế nào, đều vô pháp ngăn cản thân thể mình làm ra động tác này, khiến nàng đau đến mức nước mắt cũng rơi xuống, hai hàng thanh lệ cứ như vậy đột ngột chảy ra, phối hợp với biểu hiện trang trọng bị ép buộc ra, đột nhiên khiến xung quanh một mảnh yên lặng như tờ.

Nước mắt kia quá mức rung động, tựa như phá tan mọi sự nghiêm túc, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đang nhìn Hàn Phỉ, cách đó không xa, ngay cả Nhất Mạt Minh Hoàng cũng dừng bước lại, vung vung tay, ra hiệu không muốn ai lên tiếng.

Mặt Hàn Phỉ mơ hồ có chút co giật, là đau, nước mắt cũng không ngừng được, nhưng tư thế nàng dùng nửa bàn chân để bước lại không dừng lại chút nào, nàng từng bước một tiến lên, thân thể mập mạp càng đứng nghiêm ngoài ý muốn.

Vào lúc này hệ thống yếu yếu lên tiếng, "Là kí chủ tự mình nói muốn, không thể trách Đào Bảo.. 1 khi bắt đầu, liền vô pháp dừng lại, kí chủ chống đỡ, vì bù đắp việc kí chủ chịu đựng thống khổ, lần này.. Sẽ không trừ tinh tệ.. Coi như đưa cho kí chủ.."

Hàn Phỉ nước mắt càng mãnh liệt, "Em gái ngươi!"

Hệ thống yên lặng, bổ sung một câu, "Còn có chút thời gian, kí chủ cố lên!"

Hàn Phỉ kêu rên: "Ngươi! Cuối cùng cái này có tác dụng gì a! Ta đến cùng là đang làm gì!"

Hệ thống trầm mặc nửa ngày, giả vờ thâm trầm nói: "Bước thứ nhất sinh ra thần nữ."

Hàn Phỉ há hốc mồm: "Cái gì?"

Rất nhanh, Hàn Phỉ liền không thể tiếp tục oanh tạc hệ thống nữa, bởi vì nàng kinh sợ phát hiện, trong đầu nàng có một đoạn lớn văn tự tuôn ra, nàng há miệng, từng chữ từng chữ, trầm ổn tung ra.

"Trên trời giáng xuống tai nạn, vì rèn luyện, vì học tập, để tin."

Hướng phía trước, bước đi, mỗi một bước đều là một câu nói.

"Vọng cổ chi tế, tứ cực phế, cửu châu liệt, thiên bất kiêm phúc, đất bất chu tái, hỏa viêm viêm nhi bất diệt, thủy ương ương nhi bất tức. Mãnh thú thực chuyên dân, chí điểu quặc lão nhược."

"Đoạn ngao đủ để lập Tứ Cực, gϊếŧ Hắc Long lấy tế Ký Châu, tích lô thất vọng lấy dừng dâʍ ŧᏂủy̠. Thương thiên bù, Tứ Cực chính dâʍ ŧᏂủy̠ cạn, Ký Châu bình giảo hoạt trùng chết, chuyên dân sinh đọc phương châu, ôm viên thiên."

"Kim thần nữ đến đó hành tẩu, nguyện lấy vì thạch, lấy đủ vì là đỏ, lấy tâm thành kính, ở đây."

Mỗi một câu nói hạ xuống Hàn Phỉ đã đau đến không thể tự kiềm chế, nước mắt càng thêm sôi trào mãnh liệt, thời khắc này, nàng mặt tựa như nhiễm phải 1 tầng ánh chiều tà, đem mọi người cho khϊếp sợ.

Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, bàn chân Hàn Phỉ rốt cục chậm rãi hạ xuống, toàn bộ chân cũng giẫm xuống đi, nhưng bởi vì trước đã thương tổn đến xương bàn chân, hiện tại vừa đặt chân xuống, một cỗ đau đớn vô cùng từ xương bàn chân tự nhiên mà sinh ra, đau đến mức khiến Hàn Phỉ phải quỳ rạp xuống.

"Rầm!"

Hàn Phỉ quỳ trên mặt đất, đầu gối vô cùng đau đớn, nàng ngơ ngác nhìn biểu hiện của mọi người vừa sợ hãi vừa phức tạp, trong nháy mắt liền cảm thấy..

Lịch sử luôn có chuyện kinh người tương tự.

Còn có, nàng vừa nói cái gì a.