Chương 30: Chỉ cần 998 tinh tệ

Chương 30: Chỉ cần 998 tinh tệ

Ma ma rất hứng thú, vậy mà lại có tú nữ chủ động yêu cầu nàng chỉ điểm, hơn nữa lại dưới tình huống này chứng tỏ nàng rất tự tin vào bản thân.

Ma ma đi đến trước bàn của Hàn Yên, cầm lên tác phẩm của nàng, từ từ quan sát càng về sau ánh mắt càng lóe lên kinh ngạc, cũng thỏa mãn nói: "Tốt lắm, xem ra Hàn phủ đối với việc giáo dục hai vị tiểu thư đều rất dụng tâm lương khổ, chữ này cũng có thể xưng tụng là có phong độ đại sư, hai vị tiểu thư không hổ là tỷ muội, tài năng này cũng đủ để thông qua lần huấn luyện thư pháp này."

Hàn Phỉ ánh mắt cũng nhìn về phía Hàn Yên, bất ngờ đối đầu với ánh mắt mang đầy thâm ý của nàng ta. Hàn Phỉ giả vờ bình tĩnh thu tầm mắt lại, không nhìn nàng nữa.

Hàn Yên ôn nhu nói: "Hàn Yên tự nhận bất tài, trình độ của tỷ tỷ ta thực không với tới."

Hàn Phỉ trong lòng đột nhiên lo lắng, một trận dự cảm không lành bao phủ lấy nàng, muội muội này tuyệt đối không có lòng tốt!

Quả nhiên, ma ma nghe Hàn Yên nói liền quyết định: "Đã vậy, ngươi cùng Hàn Phỉ mỗi người hoàn thành một tác phẩm đi, thư viện yên tĩnh nhiều năm hiếm khi gặp được hai tú nữ tài năng như thế, việc này cứ quyết định thế đi."

Hàn Phỉ trong lòng tuyệt vọng, nhưng nàng biết rõ ở thời điểm này không thể tự bê đá đập vào chân mình, liền mỉm cười đồng ý.

Đêm hôm ấy, Hàn Phỉ trong đầu lại đâm đâm Đào Bảo, hỏi: "Này, ngươi cho ta một chủ ý đi, ta phải làm sao."

"Kí chủ yên tâm, dũng cảm lên đi!"

"Cút, ta nếu thật sự lợi hại như vậy, còn phải hỏi ngươi sao? Ở cái địa phương này làm tốt cũng không được, làm không tốt cũng không được, căn bản là không cho người ta sống."

"Kí chủ, bên trong hệ thống có một chương trình có thể mượn dùng."

Hàn Phỉ đến hứng thú "Chương trình là cái gì?"

"Kí chủ có thể lý giải thành Lớp bổ túc cá nhân."

Hàn Phỉ con mắt lóe sáng, nói: "Vậy nhanh lên một chút a!"

"Kí chủ hình như đã quên đêm nay phải đi chữa bệnh cho nam thần!" Nói tới đây, ngữ khí Đào Bảo còn mang theo một tia thúc giục.

Hàn Phỉ sững sờ, cảm giác lòng mình có chút đau, vừa nghĩ tới lại phải đối mặt với vị Vương gia lạnh như băng kia, nàng thật không muốn chút nào, nhưng nàng đã đồng ý với người ta rồi, nếu nuốt lời, vị bảo tiêu Tật Phong tới vô ảnh, đi vô tung kia sẽ cắt cổ nàng a. Ở hoàng cung to lớn này, chết một hai người cũng quá bình thường, nhất là loại tiểu thư không được người yêu thích như nàng.

Hàn Phỉ thở dài, nói: "Được được, giờ ta đi."

Tối hôm qua trước khi trở về, Vương gia kia nói, sau này nàng chỉ cần một mình đi qua, không cần Cô Ma Ma bồi tiếp.

Vì vậy, Hàn Phỉ thầm nghĩ đêm nay nhất định phải lo lắng đề phòng.

Sau khi do dự một lúc, Hàn Phỉ lại đâm đâm Đào Bảo, nói: "Đào Bảo, hệ thống có thể cho đổi lấy một bộ kim để châm cứu châm không?"

Nàng chỉ là một linh hồn đến thế giới này, cái gì cũng đều không mang theo được, cho dù là thần y cũng không có biện pháp chữa bệnh a.

Đào Bảo trung khí mười phần nói: "Đương nhiên là có! Hệ thống cái gì cũng có! Chỉ cần kí chủ có đủ tinh tệ hay không thôi!"

Hàn Phỉ sững sờ, liếc mắt nhìn tinh tệ của mình, trong lòng lại càng đau thương, nói: "Số tinh tệ của ta cái gì cũng không mua được! Còn chữa bệnh cho nam thần của ngươi thế nào?"

Đào Bảo trầm mặc, giống như đang cân nhắc chuyện này, nửa ngày, liền thăm dò nói: "Tất cả vì nam thần đều có thể nhượng bộ, bản hệ thống cho phép kí chủ ứng trước tinh tệ để mua."

Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Ta mua không nổi."

"Kí chủ yên tâm, không có tính lãi đâu! Mà mỗi lần trị liệu cho nam thần cũng có thể trả lại một phần tinh tệ đã vay!"

Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Một bộ kim châm cứu giá bao nhiêu tinh tệ?"

"Chỉ cần 998 tinh tệ!"

"Ta không muốn."

"Kí chủ, đừng như vậy mà, đây là giá rẻ nhất rồi, giá cả ưu đãi rất nhiều nha! Đồng thời tự mang 50% hiệu quả chữa trị, kí chủ cầm ở trong tay giống như thần khí vậy! Có thể cứu sống người khác!"

"Mua không nổi."

Bất luận Đào Bảo có ưu đãi thế nào, Hàn Phỉ cũng không hề bị lay động, nhưng đáy lòng vẫn thăm dò thái độ của Đào Bảo, cuối cùng nàng cũng có được đáp án, nhưng đáp án này lại khiến cho người ta cảm thấy bi thương.

Cái hệ thống này quả nhiên đều vì nam nhân kia mà tồn tại, cái gì cũng lấy hắn làm chủ, thậm chí ngay cả quy tắc cũng có thể thay đổi, điều này không thể không bi ai a, giống như nhân sinh của nàng bị buộc ở trên người người nam nhân kia.

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, ánh mắt sắc bén.

Không, tuy điều này rất khó chịu, nhưng nếu có thể lợi dụng tốt, cũng chính là nhược điểm có thể dùng để kiềm chế hệ thống này, đây cũng chính là điều duy nhất khiến nàng lấy lại được thăng bằng.

"Kí chủ suy nghĩ một chút đi mà!"

Hàn Phỉ thăm dò nói: "Ta trả không nổi, không mua, cùng lắm hay dùng ngón tay xoa bóp là được, chỉ là thời gian sẽ dài một chút, vị Vương gia kia thân thể gấy yếu chống đỡ nhiều năm như vậy, sợ là sẽ không dễ chịu đâu."

Đào Bảo gào lên một tiếng: "Kí chủ không thể a! Nam thần đã phải chịu rất nhiều khổ sở! Kí chủ xin hãy cân nhắc a!"

Hàn Phỉ mỉm cười vì đạt được mục đích, làm bộ không thèm để ý nói: "Thế nhưng ta mua không nổi, cũng không có cách nào!"

Cuối cùng, Đào Bảo giống như nghiến răng nghiến lợi nói: "Mỗi lần dùng châm trị liệu cho nam thần tương đương trả lại mười tinh tệ!"

Hàn Phỉ lập tức gật đầu nói: "Thành giao!"

Hàn Phỉ ở đáy lòng nở nụ cười, một bộ kim châm cứu với nàng mà nói hết sức hữu dụng, mỗi một lần trừ đi mười tinh tệ tương đương với trị liệu không tới 100 lần, vẫn có thể chấp nhận được, nhưng điều làm Hàn Phỉ càng vui vẻ chính là có thể chứng thực suy đoán trong lòng nàng.

Đào Bảo sững sờ một lúc mới phản ứng được mình hình như phải chịu thiệt thòi, nhưng sự tình đã đáp ứng cũng không thể đổi ý, không thể làm gì khác hơn là nói: "Kí chủ nhất định phải đối tốt với nam thân hơn gấp bội mới được! Nam thần, nam thần thật sự rất đáng thương!"

Hàn Phỉ không thèm để ý đến lời nói tội nghiệp của hệ thống, trên thế giới này người đáng thương nhiều như vậy, nàng chỉ có thể chú ý tốt chính mình, hơn nữa hệ thống hơn phân nửa là vì muốn nàm làm tốt nhiệm vụ hơn nên mới làm quá lên đi.

"Châm đâu?"

"Kí chủ hai tay mở ra."

Hàn Phỉ nghe theo, sự tình thần kì phát sinh, một bộ kim châm cứu hoàn chỉnh xuất hiện trong tay nàng, giống như là ma thuật.

Hàn Phỉ yêu thích không buông tay, sờ sờ châm, trong mắt tràn đầy kinh diễm, đây tuyệt đối là đồ vật đáng giá 998 tinh tệ!

"Kí chủ mau đi đi! Nam thần còn đang chờ ngươi đấy!"

Hàn Phỉ cũng không làm lỡ, chính mình chuẩn bị một chút, liền ra cửa, lợi dụng lúc trời tối không người xuyên qua thông đạo trong núi giả, đến địa phương quen thuộc kia. Ngay tại lúc nàng chuẩn bị đưa tay gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm: "Vào đi."

Hàn Phỉ không chút khách khí đẩy cửa mà vào, con mắt lập tức đã nhìn thấy nam nhân ngồi bên cửa sổ, cũng không hiểu tại sao người đàn ông này lại có vẻ yêu thích vị trí kia đến thế.

Nhưng bởi vì có kinh nghiệm 'Móc mắt' lần trước, lần này Hàn Phỉ rất nhanh thu hồi ánh mắt, 10 phần ngoan ngoãn cúi đầu, nói: "Vương gia, Hàn Phỉ đã tới."

"Ừm."

Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí tiến lên, nhìn hai bên một chút, sau khi xác định Tật Phong kia không ở đây mới thoáng thở ra một hơi, chỉ là vừa vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với một nụ cười mang đầy vẻ trêu tức:

"Sao thế? Ngươi sợ hắn à?"