Chương 34: Ngươi rốt cuộc là ai?

Chương 34: Ngươi rốt cuộc là ai?

Thời gian chậm rãi trôi qua, càng về sau Hàn Phỉ dường như sắp không chịu được nữa, mồ hôi từ trán nàng từng giọt từng giọt nhỏ xuống, cả người như vừa bị thao luyện mấy vạn lần.

Mệt, chưa bao giờ lại có cảm giác mệt mỏi đến thế, Hàn Phỉ thấy mình gần như sắp ngất đi, rõ ràng chỉ là viết chữ thôi, nhưng sao lại tốn sức lực nhiều đến thế.

Đã quên trôi qua bao lâu, đôi mắt Hàn Phỉ cũng mờ mịt như phủ đầy sương mù, bàn tay đang nắm bút tay cũng run rẩy.

Sau khi hạ bút xuống lần cuối cùng, bàn tay cầm bút của nàng chậm rãi buông ra, cái ôm băng lãnh phía sau cùng cũng dần dần nới lỏng.

"Keng~độ chung tình hoàn thành 80%! Chúc mừng kí chủ!"

Ngay khi cảnh sắc bắt đầu vặn vẹo, Hàn Phỉ cũng không nhịn được mà đặt mông ngồi xuống, khiến cái ghế kêu lên một tiếng cọt kẹt, sợ đến mức khiến nàng lập tức căng thẳng, chỉ sợ mình làm sập luôn cái ghế.

Mồ hôi đã ướt đẫm y phục của nàng, ngay cả sợi tóc trên trán cũng thấm ướt, dinh dính trên mặt thật không thoải mái.

Hàn Phỉ thở hổn hển, hai tay chống lên đám giấy ở trên bàn, đã nhìn thấy dưới tay nàng, một bản từ phú mới tinh, gần như cùng bản từ phú của Vương gia giống nhau như đúc xuất hiện ngay trước mắt.

Hàn Phỉ nhìn đến xuất thần, cái này, là nàng viết.

Giống như để chứng thực hoài nghi của nàng, Hàn Phỉ không để ý toàn thân mệt mỏi, vội vã nhấc bút lên, lần thứ hai viết một chữ, mà lần này, nàng tận mắt nhìn thấy chữ mình viết, giống nhau như đúc.

Cái này, chính là kết quả của hệ thống chung tình kia sao?

Động tác của nàng hơi lớn, liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh nhàn nhạt của người kia:

"Sao thế?"

Hàn Phỉ vội vã đáp một câu: "Không có chuyện gì! Bây giờ ta sẽ qua đó ngay!"

Vừa nói xong, Hàn Phỉ để bút xuống, đem tờ giấy nàng vừa viết kia vò thành một cục bỏ vào trong tay áo, sau đó buộc dây lụa lên mắt, lảo đảo đi qua.

Đến khi sắp đυ.ng vào mép giường, Hàn Phỉ có chút đứng không vững, vừa rồi tiêu hao của nàng quá nhiều tinh lực, tựa hồ vượt qua khả năng chịu đựng của bản thân nàng hiện giờ, quả nhiên, cũng không dễ kiếm lời từ phần thưởng miễn phí của hệ thống kia.

Hàn Phỉ miễn cưỡng đứng vững, lúc chuẩn bị xoay người lại rút châm ra, bất chợt hai mắt tối sầm lại, đầu gối mềm nhũn, thân thể không nhịn được ngã xuống, ngay khi cái trán nàng sắp nện vào mép giường phát sinh thảm kịch, một đôi tay lại đột nhiên duỗi ra, đưa nàng cả người đỡ lấy.

Thế nhưng thể trọng của quá nặng, thêm vào quán tính, đôi tay kia bị nàng ép lùi lại một chút, đầu Hàn Phỉ đầu nện vào một l*иg ngực băng lãnh.

Một tiếng rên trên đỉnh đầu nàng vang lên.

Hàn Phỉ cả kinh, lập tức hiểu được chính mình đang áp đảo người nào, cuống quít muốn bò lên, thế nhưng nàng quá mệt mỏi, hai tay vẫn còn đang run cầm cập, căn bản là chống đỡ không nổi, trái lại bởi vì lộn xộn mà dẫn đến ép tới càng sâu.

"Đừng nhúc nhích."

Hàn Phỉ cứng đờ, không dám lộn xộn.

"Ngươi làm sao thế?"

Hàn Phỉ lúng túng không biết nên giải thích thế nào, lôi cái cớ nói: "Có thể là quá mệt mỏi, ngài cũng biết, chương trình học của A Mã Cung có chút khắc nghiệt."

"Đối với ngươi mà nói, rất trọng yếu sao?"

"Hả?"

Hàn Phỉ nhất thời giữa sẽ chưa kịp hiểu ý tứ của câu nói này.

"Gả cho hoàng thất, đối với ngươi mà nói rất trọng yếu sao?"

Hàn Phỉ sững sờ, xem như đã hiểu rõ ý hắn, cũng đúng, ý định ban đầu của A Mã Cung vốn là như vậy, dưới con mắt của người này mà nói, nàng dường như giống với các tú nữ khác đều vô cùng khát vọng được gả vào hoàng thất đi. Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nói: "À, rất trọng yếu."

Đôi tay đang giữ vai nàng thoáng dùng lực.

Nhưng Hàn Phỉ giống như không cảm giác được, tiếp tục nói.

"Bởi vì, ngoài điều đó ra, ta không biết tại sao mình lại sinh hoạt ở chỗ này."

Không hiểu tại sao bị xuyên việt tới đây, không hiểu tại sao có một cái thân phận mới, thân thể mới, không hiểu tại sao lại bị một cái hệ thống bắt bí sinh tử, nàng có thể làm gì? Nàng chỉ có thể tiến lên, chỉ có thể thừa nhận uy hϊếp ở đây mà sống tiếp.

"Hàn Phỉ." Hắn gọi một tiếng.

"Vương gia, cho ta chút thời gian, ta nghỉ ngơi một chút liền có thể bò lên, đường đột Vương gia, thật xin lỗi."

Hàn Phỉ chậm rãi khôi phục thể lực, sau đó vừa định cố gắng hết sức bò lên lúc, lại bị một bàn tay băng lãnh ấn xuống.

Sau đó, nàng nghe thấy hắn nói:

"Vậy những gì ngươi đã nói, còn giữ lời chứ?"

"Vương gia.."

"Không nuốt lời?"

Hàn Phỉ hé miệng, hiểu rõ câu nói kia của hắn giống như đang nói đùa vậy. Kiên định, nàng mở miệng nói: "Không nuốt lời!"

"Nếu vậy, nhớ kỹ lời ngươi nói."

Cánh tay đè nàng lại chậm rãi thả ra, Hàn Phỉ vội vã chống đỡ, thoát ly cái ôm băng lãnh kia, nhưng chóp mũi vẫn quanh quẩn mùi thảo dược làm thế nào cũng không tản đi được, giống như đã thẩm thấu vào sâu trong lòng nàng.

Hàn Phỉ lắc lắc đầu, chấm dứt suy nghĩ của mình, vội vàng đem châm nhổ ra, sau đó lại đem y phục che lên chân, miễn cho hắn bị cảm lạnh.

"Lấy dây lụa xuống đi."

Sau khi Hàn Phỉ gỡ dây lụa xuống mới chậm rãi thấy rõ hình dáng người kia.

"Vương gia có cảm giác như thế nào?"

"Như có dòng nước ấm chảy qua."

Hàn Phỉ thở một hơi, xem ra rất thành công, nói: "Đây là dấu hiệu tốt, mỗi tháng chỉ cần thi châm mấy lần như vậy để máu huyết lưu thông, không bao lâu chân Vương gia sẽ khá hơn chút."

"Ừm."

Trong lúc nhất thời, hai người đều trở nên trầm mặc, không khí tựa hồ hơi khác thường.

Hàn Phỉ chần chờ, lúc chuẩn bị đứng dậy xin cáo lui, lại nhìn thấy bàn tay đặt trên giường của người kia có chút sưng đỏ, còn bị rách da.

"Làm sao lại bị thương như vậy?"

Hàn Phỉ vô ý thức cầm tay hắn lên, nhìn miệng vết thương bị trầy da, có chút tơ máu chảy ra, ngẫm lại liền hiểu được là do lúc hắn chuyển lên giường đã tự làm mình bị thương.

"Ta băng bó cho ngươi một chút."

Hàn Phỉ móc ra khăn tay của mình, nhẹ nhàng lau những tia máu kia, sau đó lại dùng khăn tay băng lại vết thương, cuối cùng kết một cái nút đẹp đẽ.

"Ngươi đối với ai cũng như thế sao?"

Hàn Phỉ đang thưởng thức tay nghề của mình không đến nỗi giảm sút bỗng sửng sốt, vừa ngẩng đầu, liền va vào cặp mắt đen nhánh kia, đồng tử thâm uyên giống như muốn đem nàng cả người kéo vào.

"Không cần hồi báo, không cần phải trả giá chút nào, đem tất cả mọi thứ cố gắng làm cho thật tốt sao?"

"Vương, Vương gia.."

"Ngươi xuất hiện ở đây, nếu như ta muốn ngươi chết, sẽ không có ai biết."

"Vương gia, ngài.."

"Biết không, từ khi ngươi bước vào nơi này, ta vẫn muốn hỏi ngươi một vấn đề."

Theo câu nói này hạ xuống, Hàn Phỉ cảm nhận được một cỗ âm lãnh chạy dọc sống lưng, giống như linh hồn của nàng bị nhìn thấu, thần trí cũng bị ăn mòn.

Hàn Phỉ phát hiện, nàng không thể dời tầm mắt di được, thanh âm mở miệng cũng run rẩy đến đáng sợ:

"Vương, Vương gia đây là ý gì? Hàn Phỉ không hiểu ngài đang nói cái gì.."

Lời còn chưa nói hết, sau một khắc, cổ tay nàng bị kéo lên, khoảng cách đột nhiên rút ngắn, sát lại rất gần tấm mặt nạ màu bạc kia, gần đến nỗi hô hấp của nhau cũng có thể cảm nhận được.

Trong phút chốc, ngoài cửa sổ đột nhiên nổ lên một tiếng sấm, tia chớp lóe lên đem cả căn phòng chiếu sáng, Hàn Phỉ nhìn thấy trong cặp mắt kia, không còn là băng lãnh, mà là sát ý nồng nặc.

Người đàn ông này, đã động sát tâm.

"Ngươi, rốt cuộc là ai?"