Chương 35: Người như ngươi, không xứng có được chân tâm

Chương 35: Người như ngươi, không xứng có được chân tâm

Hô hấp của Hàn Phỉ cứng lại, cả người run lên, phản ứng của nàng rơi vào trong mắt Tần Triệt, cánh tay đang chế trụ nàng càng thêm dùng lực.

Nhưng rất nhanh, Hàn Phỉ cưỡng chế trấn định lại, thân thể hiện tại của nàng thực sư thuộc về một người tên là Hàn Phỉ, điểm này không thể nghi ngờ, không thể hoang mang.

"Ta, ta không hiểu Vương gia đang có ý gì? Còn nữa, Vương gia, ngài đối xử như thế này với người giúp ngài trị thương sao?"

"Nữ nhi của Hàn Thượng Thanh không biết gì về y thuật, mà châm cứu, thuộc về y thuật thượng thừa ở Hàn Linh quốc, một thiểu thư khuê các của phủ Thừa Tướng quanh năm ở trong nội viện vì sao lại có cơ hội tiếp xúc, học tập? Ngươi tại con đường dẫn vào cung ngâm tụng thượng cổ từ phú -- bài phú về thần nữ, mà điều này, người càng không thể có khả năng biết rõ!"

Hàn Phỉ trong lòng vô cũng hoảng sợ, người này, rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu..

"Vương gia, ngài không thể dựa vào suy đoán chủ quan liền phủ định Hàn Phỉ tất cả như vậy."

"Có biết không?"

"Cái, cái gì?"

"Ta không tin ngươi."

Hàn Phỉ ngơ ngác nhìn hắn, há há mồm, muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng đều không thể nói ra miệng, nhưng một cánh tay khác của nàng, cũng đã chậm rãi sờ lên bao châm.

"Vương gia, dù ngài có nói như vậy, cũng sẽ không ai tin, ta chính là Hàn Phỉ."

Hàn Phỉ ánh mắt nghiêm túc, cánh tay còn lại đã chạm đến bao châm, nhưng ngay lập tức, một thanh dao găm băng lạnh cũng đã kề sát lên cổ nàng.

Hàn Phỉ kinh hãi, bao châm cũng bị đoạt đi, mà người cầm thanh dao găm sáng loáng kề lên cổ nàng kia chính là người vốn nên nằm ngủ đến tận khi trời sáng, Tật Phong!

Trong chớp mắt, Hàn Phỉ rốt cuộc hiểu rõ, người đàn ông này đang cố tình kéo dài thời gian! Hắn nói nhiều như vậy, dao động tâm thần nàng, tất cả là vì muốn cho Tật Phong thời gian thanh tỉnh!

Nhưng..

"Ngươi làm sao lại nhanh như vậy?"

Tay nàng thi châm không thể sai, ghim trúng huyệt vị cũng là tinh chuẩn vạn phần, dù người này mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể tỉnh nhanh như vậy!

"Vương gia, Tật Phong thất thủ, xin Vương gia trách phạt."

"Ừm."

Tần Triệt lãnh đạm nhìn Hàn Phỉ bị khống chế, ánh mắt lấp lóe băng lãnh giống hệt với lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.

Hàn Phỉ sửng sốt, nàng đột nhiên hiểu rõ, thì ra người đàn ông này ngay từ đầu đã không tin nàng! Những thái độ chậm rãi buông lỏng cùng với cho phép nàng tới gần, hết thảy đều là giả! Căn bản điều hắn muốn chính là nàng thả lỏng cảnh giác!

Người đàn ông này lòng dạ thế mà lại thâm sâu như thế!

Hàn Phỉ tức không chịu nổi, ở trong đầu mãnh liệt đâm hệ thống: "Ngươi ra đây cho ta! Ta gặp phải cái nam thần quỷ gì đây? Người này có bị bệnh không? Đầu óc chính xác là có bệnh! Ta đối xử tốt với hắn, mẹ hắn, hắn cứ như vậy tính kế ta! Hệ thống! Này! Ngươi đừng giả chết cho ta!"

Trầm mặc nửa ngày, Đào Bảo mới thốt ra một câu: "Nam thần làm cái gì đều đáng được tha thứ, kí chủ cần tự mình hóa giải khó khăn trước mắt, ờ, đúng rồi, nhắc nhở kí chủ một câu, bất cứ hành vi nào làm thương tổn nam thần đều sẽ lặp lại gấp mười gấp trăm lần trên người kí chủ, vì vậy hành vi cầm lấy bao châm của kí chỉ vừa rồi là tương đối nguy hiểm! Kí chủ lần sau cân nhắc kĩ trước khi làm!"

Hàn Phỉ khϊếp sợ, thời khắc này, nàng thậm chí muốn tự sát, nàng cố nén nộ khí, tức giận đến run người, hai hàm răng cắn chặt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía kẻ cầm đầu gây ra tất cả những thứ này -- Tần Triệt.

Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi! Ngươi mang theo mặt nạ chính là vì muốn che khuất sự giả tạo của ngươi à? Đem khuôn mặt thật của chính mình ẩn tàng đi sao? À, cũng đúng, loại người như ngươi.. loại người như ngươi căn bản là không xứng có được chân tâm! Ngươi không xứng nắm giữ chân tâm!"

Vừa dứt lời, không khí trong phút chốc tĩnh lặng.

Tật Phong trợn to mắt, không thể tin mà nữ nhân khẩu xuất cuồng ngôn trước mặt, ngay cả tay cũng trở nên cứng ngắc.

Trong mắt Hàn Phỉ nổi một tầng mờ mịt, đó là do bị hệ thống làm cho mờ mịt, nàng cắn chặt môi dưới, vẫn không thể nào ngăn lời nói của chính mình:

"Ngươi mang theo ngờ vực hoài nghi đối với bất kì người nào tới gần ngươi, ngươi chưa bao giờ mở lòng với ai, loại người có tâm phòng bị mạnh như ngươi, sẽ không bao giờ có người thực tâm yêu thương ngươi! Tần Triệt, ngươi căn bản chính là một kẻ đáng thương a!"

Rống xong câu này, khí tức của Hàn Phỉ cũng trở nên hỗn loạn, nàng hoàn toàn không để ý tới trong đầu vang lên một chuỗi dài âm thanh cảnh cáo.

"Cảnh cáo cảnh cáo! Kí chủ sỉ nhục nam thần! Cảnh cáo!"

"Cảnh cáo! Kí chủ câm miệng! Sắp khởi động hệ thống trừng phạt!"

Hàn Phỉ tự giễu cười, lẩm bẩm nói: "Trừng phạt? Vậy thì tới đi."

Đầu bên kia, Tần Triệt sửng sốt.

Hàn Phỉ thở sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy Tật Phong còn đang bị dọa cho phát ngốc, nhưng động tác của nàng quá thô lỗ, cái cổ bị cắt ra một đường, tơ máu chảy ra, đau nhói từ vết thương lan truyền đến toàn thân, nhưng Hàn Phỉ căn bản không thèm để ý.

"Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao! Dù sao ta nói cái gì ngươi cũng không tin! Vương gia ngươi cao cao tại thượng như thế, tha thứ Hàn Phỉ hầu hạ không nổi!"

Đem uất khí trong lòng trút ra, Hàn Phỉ thoáng tỉnh táo lại, nàng cũng không hối hận về những gì đã nói, dù cho chuỗi âm thanh cảnh cáo kia chưa bao giờ đình chỉ, nàng cũng không biết mình sẽ nhận trừng phạt ra sao, thế nhưng vào thời khắc này, chỉ là thời khắc này, nàng tự nói với mình, nàng đã chịu đựng đủ rồi.

Cùng lắm, nàng sẽ chết thôi!

Nửa ngày, lúc Tật Phong phục hồi lại tinh thần, trên mặt sát ý hiển hiện, hành động, lời nói của nữ nhân này đã sớm xúc phạm đến vảy ngược của Vương gia! Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị động thủ, Tần Triệt mở miệng.

"Nói xong chưa?"

Hàn Phỉ ngẩn ra, nàng tưởng người đàn ông này sẽ gϊếŧ nàng ngay lập tức, lại không nghĩ rằng hắn sẽ hỏi như vậy, nàng hé miệng, cuối cùng vẫn là nói: "Chưa xong!"

Nếu đã nói ra, nàng cũng không cần ẩn giấu nữa!

"Đúng, ta không phải là Hàn Phỉ, không phải bà béo của Hàn phủ quỷ quái kia! Càng không phải là người ở đây! Ta sau khi ngủ tỉnh lại, liền xuất hiện ở trên người nàng, ta cũng chỉ có thể thay thế nàng sống tiếp! Bởi vì ta không muốn chết! Mỗi một bước, ta đều cẩn thận từng li từng tí, ta nỗ lực muốn ở thế giới này sống tiếp, chỉ thế mà thôi!"

Ngực nàng phập phồng kịch liệt, ngay cả thịt mỡ trên thân cũng run rẩy theo, Hàn Phỉ quật cường nhìn người trên giường kia, trong mắt hắn toàn là sự thông suốt, không có chút để ý.

Nhưng, thanh âm cảnh cáo trong đầu vậy mà đã đình chỉ.

"Tần Triệt, Tần Vương! Ta biết rõ ngươi cao cao tại thượng, ngươi biết rõ mọi việc, ngươi thậm chí còn đem ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngươi lợi hại, ta chơi không lại ngươi, ta chịu thua có được không? Ngươi không phải là muốn biết ta rốt cuộc là người nào sao? Không cần tra xét, ta cho ngươi biết! Ta chính là một người dị giới đến đây phụ thân hoàn hồn!"

Đem những lời cuối cùng nói ra xong, Hàn Phỉ mới im lặng, mặt trầm như nước, chờ đợi cái chết, nàng nói hết ra như vậy, dù cho không bị người đàn ông này xem là ma quỷ đi xử lí, cũng sẽ bị hệ thống bảo hộ nam thần như mạng kia trừng phạt đến chết đi!

Trước sau đều phải chết, Hàn Phỉ nàng còn gì phải sợ!

"Nói xong chưa?" Hắn lại một lần nữa dò hỏi.

Hàn Phỉ thấy chết không sờn gật đầu: "Xong rồi, Vương gia muốn làm cái gì thì trực tiếp làm nhanh một chút, ta sợ đau, cho ta chết gọn gàng!"

Một tiếng cười khẽ từ môi mỏng tràn ra.

Hàn Phỉ choáng váng, nàng nhìn thấy khóe môi hắn dương lên nụ cười.

"Ngươi là Hàn Phỉ."

Hàn Phỉ ngơ ngác a một tiếng.

"Từ giờ khắc này, ngươi chính là nàng!"