Chương 46: Hắn cười, từ đây bén rễ trong lòng

Chương 46: Hắn cười, từ đây bén rễ trong lòng

Đó là.. Rõ ràng đó là tiếng cười. Không còn chỉ là câu câu khóe môi mà thôi, mà là tiếng cười khoan khoái. Cười đến phát ho, một tay che miệng lại, nhưng tiếng cười vẫn không ngừng được từ giữa ngón tay mà tràn ra.

Hàn Phỉ xem há hốc mồm, nam nhân trước mặt không còn là băng lãnh máy móc, thời khắc này, hắn như sống lại, tâm tình đã tiết lộ vách ngăn vô hình của hắn đã triệt để tan vỡ, Hàn Phỉ lại như nghe thấy tiếng trống.

Đông -- đông -- đông --

Tiếng trống đang kịch liệt khuấy động tâm hồn nàng. Không.. đây không phải tiếng trống, mà là nhịp tim nàng đang đập. Hàn Phỉ đưa tay tóm chặt y phục trước ngực, ngơ ngác nhìn hắn, tại sao, nhịp tim nàng lại đập nhanh như thế, nhanh đến mức giống như tiếng trống.

Mà nam nhân trước mặt, khóe môi phóng túng dương lên, mặt mày rạng rỡ, những sợi tóc bởi vì thân thể cười đến run rẩy mà rơi xuống trước ngực, dây lụa kia theo gió nhẹ nhàng lay động. Một thân áo trắng, mái tóc đen nhánh, đôi mắt có thể đoạt tâm phách người khác, một nam nhân tuyệt mỹ đang cười, cười đến nghẹt thở.

Hình ảnh này, lưu thật sâu trong đáy lòng Hàn Phỉ. Có thứ gì đó trong tim nàng đang chui lên nẩy mầm, giữa lúc Hàn Phỉ không đề phòng, mà cắm rễ.

Tiếng cười chậm rãi dừng lại, ở dưới mặt nạ, sắc mặt vốn tái nhợt có vài tia đỏ ửng, nhưng tình cảnh này cũng không ai nhìn thấy.

"Ngươi vẫn luôn như vậy phải không?" Hắn hỏi.

Hàn Phỉ chẳng biết vì sao có chút quẫn bách, nàng vội vã bò lên, vỗ vỗ bụi đất trên thân, không dám ngẩng đầu lên, nói: "Không, không phải.."

Hiện tại nhớ lại, chính Hàn Phỉ cũng không nhịn được mà đỏ mặt, nàng vừa làm cái gì a! Hành động ngu xuẩn như vậy, thế nào nàng lại làm ra được! Quả nhiên là đầu óc nhất thời bị sắc đẹp mê muội!

Ánh mắt Tần Triệt nhìn về phía Hàn Phỉ không tự chủ mà nhu hòa xuống, gọi: "Hàn Phỉ."

Hàn Phỉ thân thể phản xạ có điều kiện mà run lên, lớn tiếng nói: "Vâng!"

Tần Triệt thấy buồn cười, nói: "Trở về đi, đã khuya lắm rồi."

Hàn Phỉ hơi đỏ mặt, lúng túng nói: "Vâng."

Lúc Hàn Phỉ dự định rời khỏi căn phòng, lại nghe thấy phía sau người kia nói khẽ: "Hàn Phỉ."

Hàn Phỉ dừng lại bước chân, vô ý thức xoay người.

"Đừng quay đầu."

Hàn Phỉ ngoan ngoãn dừng lại, nghi hoặc nói: "Có chuyện gì không, Vương gia?"

"Lễ mừng.."

"Ừm."

"Ta sẽ ở đó."

Hàn Phỉ run lên.

"Ta sẽ nhìn ngươi."

Hàn Phỉ lại rung động.

"Trở về đi."

Lúc cánh cửa gỗ kia đóng lại, Tật Phong không nhịn được nữa mở miệng:

"Vương gia, vẫn nên để cho Hàn cô nương tới xem một chút đi.."

Tần Triệt thả tay trên miệng xuống, lẳng lặng nhìn vũng máu trong lòng bàn tay, đôi mắt chìm xuống, nói: "Không cần."

Tật Phong sốt ruột nói: "Vương gia, thân thể ngài vốn không ổn định, bây giờ lại còn.."

Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Tật Phong."

Tật Phong chấn động, liền im lặng, không nói nữa.

Tần Triệt nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ đã đóng kín, môi mỏng nhuộm máu đỏ tươi có phần yêu dị. Đây là lần đầu tiên, hắn không muốn ở trước mặt một người lộ ra vẻ yếu đuối. Nụ cười đần độn trên mặt người kia, câu nói như sét đánh bên tai đó, cũng đồng dạng cắm rễ sâu trong lòng hắn.

Trở lại trong phòng, Hàn Phỉ không thể chờ đợi được nữa đâm Đào Bảo: "Này này này, ngươi cũng nghe rồi, nam thần nói muốn nghe tiếng trống thần nữ kia! Ta muốn học cái đó!"

Không giống vẻ tràn đầy phấn khởi của Hàn Phỉ, lần này hệ thống thật lâu chưa trả lời. Hàn Phỉ thu lại tâm tình hưng phấn, buồn bực nói: "Này, Đào Bảo, ngươi đừng có giả chết! Mau ra đây! Đây chính là nam thần của ngươi yêu cầu đấy!"

Rốt cục, Đào Bảo vẫn giả chết cũng mở miệng, thế nhưng lần này, trong giọng nói của nó không có vẻ vui mừng như bình thường: "Kí chủ, lần này cho phép ngươi có thể không nghe nam thần, bản thân ngươi tự chọn một cái đi."

Hàn Phỉ sững sờ, cau mày nói: "Đây là ý gì?"

Đào Bảo cân nhắc một chút, nói: "Cái này là một lựa chọn, đúng như ta vừa nói, ta không hy vọng kí chủ lựa chọn làm theo yêu cầu của nam thần."

Hàn Phỉ hé miệng, nhớ lại trống trận Tần Triệt đã kể, nói: "Là bởi vì tiếng trống này rất khó à?"

"Hừm, khả năng cao là không dự đoán trước được kết quả phát sinh."

Hàn Phỉ hơi động lòng, nhạy cảm nắm lấy mấu chốt trong lời nói của hệ thống, không thể nào đoán trước được sự việc sẽ phát sinh, chuyện này đồng nghĩa với việc vượt qua sự an bài, sắp xếp của hệ thống, hay là đối với hệ thống mà nói không phải là một việc tốt. Nhưng đối với nàng, đây lại là chuyện tốt a! Thoát khỏi khống chế của hệ thống, vậy với nàng, chính là một khởi đầu mới.

Hàn Phỉ giấu tâm tư trong đáy lòng, nói: "Nhưng ngươi cũng nghe thấy, nam thần muốn nghe thấy tiếng trống trận kia! Hắn ngóng trông như vậy, ta lại đã đồng ý! Sao có thể đổi ý đây! Vạn nhất ta không làm được, ấn tượng của nam thần đối với ta sẽ xấu đi, ta cả đời cũng sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ a! Không được đâu!"

Hệ thống do dự: "Nhưng mà.."

"Đừng nhưng mà nữa, ngươi không phải luôn nói tất cả vì nam thần ư! Bộ dáng bây giờ của ngươi chính là đâm ngang lưng nam thần đấy! Ngươi còn có thể chỉ trích ta được nữa à! Ngươi có đạo đức nghề nghiệp không thế!"

"Ta có!"

Hàn Phỉ tâm lý vui vẻ, khoan khoái cực kì, tận dụng mọi thời cơ nói: "Vậy mới đúng, ngươi có là được!"

Hệ thống cắn răng, nói: "Tất cả là vì nam thần! Liều! Nhưng kí chủ phải chuẩn bị sẵn sàng! Trống trận này là nhiệm vụ có độ khó cao cấp nhất, luyện tập khổ sở sẽ vượt quá tưởng tượng của ngươi!"

Nụ cười của Hàn Phỉ cứng đờ.

"Con đường này không cho phép lui bước a! Đào Bảo tin tưởng kí chủ nhất định có thể làm được! Kí chủ quan tâm nam thần như vậy, Đào Bảo vô cùng vui mừng a! Vì muốn khen thưởng kí chủ đối xử tốt với nam thần như vậy, ta sẽ tăng cường độ tập luyện lên một chút, kí chủ nhất định phải cố lên a!"

Hàn Phỉ quýnh lên: "Không! Chờ chút! Chúng ta không cần gấp gáp như vậy đâu."

"Keng~học tập trống trận mở ra!"

Ánh sáng mạnh lóe lên bốn phía, đem ý thức của Hàn Phỉ cũng nuốt hết.

Giờ khắc này, một bên khác. Hàn Yên nhẹ nhàng lau cái trán đầy mồ hôi, động tác dừng lại, hô hấp của nàng có chút gấp gáp, trên dung nhan xinh đẹp hiện lên vài tia ửng đỏ, càng lộ ra vẻ kinh diễm không thôi.

Khôi phục hô hấp bình thường, Hàn Yên mở miệng hỏi: "Còn kém bao nhiêu?"

"Keng~độ hoàn thành của điệu múa khuynh thành là 80%! Chúc mừng kí chủ! Trình độ này đã là mức độ hoàn thành cao nhất!"

Hàn Yên sắc mặt tối sầm lại, động động cánh tay đau nhức, nói: "Không đủ."

"Kí chủ.."

"Chỉ có 80%, còn chưa đủ, ta muốn lần này, phải hoàn toàn nắm được cả 100%." "Kí chủ, thân thể của ngươi sẽ lưu lại tai họa ngầm, cường độ học tập hệ thống lại quá cao.."

"Tiếp tục."

"Kí chủ.."

"Cảnh Đông, ta nói tiếp tục."

"Được rồi.. kí chủ cũng phải chú ý một chút, nhiệm vụ tuy rất trọng yếu, nhưng thân thể ngươi mới là quan trọng nhất a!"

Hàn Yên giơ tay lên, uyển chuyển nhảy múa, bên trong kĩ điệu múa tuyệt mỹ kia còn mang theo sự tự tin tất thắng của nàng, ở trong trận chiến thư pháp, nàng đã quá mức tự tin, chỉ hoàn thành 50% trình độ thư pháp, bị Hàn Phỉ đánh bại, đáy lòng nàng hiện tại vẫn còn vô cùng tức giận. Nàng sao có thể bị thua bởi một mụ béo chứ!

Dù sao, nàng muốn trở thành nữ nhân cao quý nhất đại lục này! Nàng làm sao thất bại được! Nàng mặc kệ phải đến địa phương xa lạ này, khổ sở hoàn thành nhiệm vụ, dựa vào lễ vật trời cao ban cho mà dần dần trở nên hoàn mỹ, nàng như vậy, sao có thể thua bởi một kẻ mập mạp xấu xí, bị kẻ đó đoạt đi tất cả vầng sáng!

Một vệt ngoan độc, lấp lóe trong đáy mắt, trước đây Hàn Yên đã xem thường nàng ta, thậm chí còn xem nàng ta không còn tồn tại.

Hàn Phỉ.. ta mặc kệ ngươi là đột nhiên thức tỉnh, hay là đầu óc khai khiếu, thế nhưng nếu như ngăn trở đường của ta, vậy ta nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết!