Chương 1.1: Hóa ra thiên thần cũng rụng lông!

Editor: Zuy

Trần Phong ngồi trên sô pha đen ở sảnh chờ, trong tay cầm quyển “Logic học” của Hegel.

Khi Trần Phong mở trang đầu tiên của cuốn sách, trong đầu hắn chỉ còn lại ba chữ lớn: "Chả hiểu gì."

Nhưng mà mới vừa cầm lên chưa tới hai phút đã trả sách về, người khác sẽ nghĩ là hắn đã không biết gì còn làm màu.

Vì vậy, cũng giống như những vị khách tham quan trong phòng triển lãm nghệ thuật, rõ ràng không thể hiểu được dụng ý đằng sau những bức tranh, có khi còn chẳng phân biệt được những tác phẩm đó, vẫn cố tỏ ra nguy hiểm bình luận về chúng, Trần Phong cầm cuốn sách, nhíu mày, hết sức chuyên chú mặc dù chả hiểu mô tê gì.

“Phụ huynh của Trần Cửu Tinh.”

Trần Phong như trút được gánh nặng, đặt lại cuốn sách lên kệ, sửa sang lại bộ tây trang đắt tiền đã thuê với giá 50 đồng, bước đi vững vàng hướng đến phòng Đào tạo.

Trần Phong không hiểu tại sao cuốn "Logic học" lại ở trên kệ sách của một trường mẫu giáo, tại sao trường mẫu giáo tổ chức những buổi thảo luận đặc biệt để khuyến khích các em lớp lá hãy đi học tiểu học, Trần Phong cũng không hiểu nốt.

Khi Trần Phong vào trong, đúng lúc thấy hàng xóm Vương Bát Cường nắm tay con gái bước ra.

Vương Bát Cường hướng Trần Phong cười cười, ba nốt ruồi trên má tạo thành tam giác đều.

Ánh mắt của Trần Phong bất giác nhìn theo ba nốt ruồi trên mặt hắn, cũng nở nụ cười hết sức thật trân chào lại.

“Con trai anh không thích hợp lên tiểu học.” Chủ nhiệm lớp nghiêm túc.

Trần Phong cúi đầu nhìn về phía con trai, Trần Cửu Tinh cũng ngửa đầu nhìn Trần Phong ngây ngô cười, nước miếng chảy ướt đẫm nửa trên áo, ống tay áo ngắn màu xanh bị nước miếng chia thành hai màu đậm nhạt, trông rất nghệ thuật.

Trần Phong lấy khăn giấy ra lau nước miếng cho con trai mình, lau lau hai lần, Trần Phong cảm thấy trên mặt con trai hình như dính cái gì, hắn ngồi xổm xuống nhìn kỹ, mới phát hiện trên mặt con trai mọc ra ba cái nốt ruồi từ lúc nào, vị trí trông rất quen mắt, Trần Phong luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

“Phụ huynh của Trần Cửu Tinh này?” Chủ nhiệm lớp nhắc nhở hắn.

Trần Phong đỡ cặp kính vì muốn che đi cái dáng vẻ của dân phụ hồ mà đeo trên mũi, đứng dậy: "Trần Cửu Tinh không thích hợp với giáo dục bình thường ở chỗ nào?"

Chủ nhiệm lớp cúi đầu nhìn Trần Cửu Tinh, hỏi: “Cửu Tinh, 1+1 bằng mấy?”

“Một cộng một ... cộng một ... một” Trần Cửu Tinh dường như đang rất cố gắng để nói ra câu trả lời, nhưng có cố kiểu gì cũng rặn không ra đáp án, cuối cùng bé cuống lên lè đầu lưỡi ra thở dốc.

Trần Phong an ủi bé, bảo bé đừng vội.

Trần Cửu Tinh nghẹn đỏ cả mặt, cuối cùng nói ra con số: "Ưʍ... bằng mười ... mười một!"

Cô giáo chủ nhiệm thở dài một tiếng.

Trần Cửu Tinh nhìn biểu tình của cô giáo, không hiểu nghiêng nghiêng đầu,

Trần Phong mỉm cười xoa đầu Trần Cửu Tinh, nói: “Cửu Tinh nhà ta quá là thông minh luôn, biết cả mấy chữ số lớn hơn 10 luôn.”

Trần Cửu Tinh sung sướиɠ nhảy cẫng lên, cổ họng ngân nga đầy kích động.

Chủ nhiệm lớp nhìn hai cha con nhà này, cảm thấy hai người thật hết thuốc chữa.

Trên đường đi học về, Trần Cửu Tinh lại đòi đi công viên giải trí, Trần Phong sờ sờ túi tiền, cuối cùng đưa con trai đến khu chung cư cao cấp gần đó, vào chơi trong khu vui chơi trẻ em bên trong.

Cửu Tinh chơi rất vui, cho rằng đây là công viên giải trí thật, reo hò không ngớt.

Khi Cửu Tinh tuột xuống cầu trượt lần thứ 28, một cặp cha con đi ngang qua.

Cậu con trai mặc đồ hiệu cao cấp nhìn về phía cha, nói: "Ba ơi, hôm nay con không muốn chơi đu quay ngựa với vòng quay lớn đâu. Con muốn chơi cái gì thật vui cơ!"

Cửu Tinh hóng chuyện, không trượt lần thứ 29 nữa, lon ton chạy đến bên cạnh Trần Phong, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời hỏi hắn: "Ba, đu quay ngựa là gì? Vòng quay lớn là gì?"

Giọng nói của bé ngây thơ, rõ ràng, vẻ mặt không hề có chút ngại ngùng, chỉ đơn giản là tò mò.

Hai cha con đi ngang qua nghe được lời này liền cùng nhau quay đầu nhìn, vẻ mặt của cậu bé ăn mặc như cậu chủ nhỏ có vẻ sốc lắm.

Trần Phong nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Cửu Tinh, nói: "Ngày mai ba sẽ đưa con đi chơi."

Người cha mặc vest, đi giày da, ánh mắt dò xét, liếc nhìn quần áo của Trần Phong và Trần Cửu Tinh từ đầu đến chân.

Sau đó nhíu mày, ánh mắt khó chịu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

Trần Phong không nghe thấy người đàn ông nói gì, nhưng khi Trần Phong nắm tay Trần Cửu Tinh đi ra khỏi cổng tòa nhà, người bảo vệ đột nhiên ngăn họ lại, cảnh cáo họ không được phép vào khu chung cư một lần nào nữa.

Trần Cửu Tinh buồn so.

Cho dù Trần Phong luôn hãnh diện nói rằng bé là đứa trẻ thông minh nhất, đẹp trai nhất, dễ thương nhất, có thể trượt cầu trượt bằng nhiều dáng nhất, nhưng bé biết bé hay làm ba buồn..

Trần Phong nắm tay Trần Cửu Tinh về đến cửa nhà, đúng lúc thấy hàng xóm Vương Bát Cường từ phòng ngủ của vợ chồng hắn vừa kéo quần vừa lau mồ hôi bước ra.

Trần Phong cùng Vương Bát Cường bốn mắt nhìn nhau.

Không khí trở nên xấu hổ.

Trần Phong rũ mắt, tháo kính trên sống mũi xuống, đặt ở tủ giày bên cạnh, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Bầu không khí im lặng đầy khó xử, Vương Bát Cường lẳng lặng thắt lại dây lưng.

Hắn lại lau mồ hôi, nhìn thoáng qua Trần Phong quanh năm phụ hồ bê gạch, dáng người cao to rắn chắc, run run rẩy rẩy mà nói: “… Tôi… Tôi tới giúp thay bóng đèn.”

Trần Cửu Tinh lập tức cúi mình chào, thanh âm trong trẻo vang dội: “Cảm ơn chú!”

Vương Bát Cường nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười giả lả.

Trần Phong sờ đầu Trần Cửu Tinh, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vương Bát Cường, giọng điệu bình tĩnh: "Cảm ơn anh, lần sau tôi sẽ tự làm."

Vương Bát Cường thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi túa ra như mưa: "Không phiền, không phiền, có gì cứ gọi tôi."

Vương Bát Cường rời đi, Trần Cửu Tinh lại lần nữa cúi đầu chào: “Tạm biệt chú!”

Vương Bát Cường lảo đảo tí thì ngã sấp mặt, hắn lau mồ hôi trán, cười nói: "Tạm biệt, tạm biệt, không có việc gì thì cứ đến nhà tôi chơi."

Sau khi Vương Bát Cường cẩn thận đóng cửa, Triệu Lâm Lâm mới chậm rì rì từ trong phòng bước ra.

Triệu Lâm Lâm đứng dựa vào khung cửa, áo ngủ màu hồng phấn mềm mại phác họa dáng người, sợi dây áo trên vai tuột xuống: “Về rồi à?”

Cô vừa nói vừa phun ra một vòng khói hoàn hảo.

Trần Phong tiến lên một bước, lấy điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay cô, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác gần đó.

“Đừng hút thuốc trước mặt con.” Trần Phong bình tĩnh nói.