Chương 4.1: Trẻ trâu lớn đối đầu trẻ trâu nhỏ.

Editor: Zuy

Tịnh Trạch đổ mồ hôi hột, nhìn Trần Phong nằm xải lai trên đất vì đau, cẩn thận hỏi: "Điện hạ, chuyện này ..."

Điện hạ cau mày trầm tư.

Tịnh Trạch có chút sốt ruột.

Không biết vì sao vị Vương Tử tiếng tăm lẫy lừng này lại đột nhiên ‘ghé chơi’ quán nhỏ mới mở được một tháng của mình.

Chẳng lẽ, cái người đang nằm trên mặt đất cũng là ông to bà lớn gì à?

Nhưng không giống lắm, người họ Trần này nằm trên mặt đất, nhìn trái nhìn phải, liếc trên liếc dưới, có ngó lòi mắt cũng chỉ thấy đây rõ ràng là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Hơn nữa, người từ Hồ Minh giới đặt chân đến Nhân giới mới một tháng, cái người trên mặt đất này chỉ là một nhân loại bình thường, trong vòng một tháng làm sao mà có dây mơ rễ má với vị Vương Tử tôn quý không ai với tới của bọn họ được?

Trong lúc Tịnh Trạch vặn óc nghĩ, điện hạ đã vươn tay, một quả cầu đom đóm ngay lập tức bao phủ cánh tay phải bị thương của người họ Trần.

Những con đom đóm vàng mông từ tối sang sáng, quấn lấy bàn tay phải của người kia không còn một kẽ hở. Sau khoảng vài chục giây, những con đom đóm dần mờ đi, dần tan biến, bàn tay phải của hắn cũng dần hiện ra.

Vị linh sư đứng sau Tinh Trạch có bệnh huyết áp cao, sợ tới mức nấc cục.

Tay phải của vị họ Trần này đã... thắt nút.

Thật sự, thắt thành một nút.

Lòng bàn tay trước và sau bị uốn trên cùng một mặt phẳng, năm ngón tay bị gập 280 độ.

… Xem ra điện hạ rất ghét cái người họ Trần này, thậm chí còn nghĩ ra được một cách kỳ dị như thế để tra tấn người ta.

Sống đến bằng này tuổi mà chưa từng gặp qua Vương Tử Điện hạ bằng da bằng thịt bao giờ, lần đầu gặp nhất định Tịnh Trạch sẽ không thể bỏ qua cơ hội khua môi múa mép nịnh hót này.

Hắn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nỗ lực khen ngợi: "Điện hạ quả nhiên không giống người bình thường (:)) ), ngay cả phương pháp tra tấn cũng vô cùng mới mẻ, độc đáo! Thật là kỳ diệu, quá sức kỳ diệu!”

Điện hạ mặt vô cảm quay đầu: “Chữa lại.”

Tịnh Trạch: “…Hả?”

Giọng nói của điện hạ đặc biệt lãnh đạm: “Ta chỉ muốn bẻ lại tay phải của hắn cho thẳng.”

Chẳng qua lỡ tay quay nhầm hướng một chút, dùng lực hơi mạnh một chút mà thôi.

Tịnh Trạch: "..."

Chữa, chữa lại?

Suýt nữa thì quên, vị này được búp bê tinh linh đặt cho biệt danh là thần hủy diệt.

Thần hủy diệt sao mà biết chữa bệnh được?

Tịnh Trạch chớp chớp mắt, thận trọng nói: "Loại chuyện chữa bệnh vặt vãnh này cứ giao cho tiểu nhân. Điện hạ... Ngài có muốn nghỉ ngơi không?"

Điện hạ thở dài, vẫy tay mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Tùy tiện chữa, không cần khỏi hoàn toàn, chỉ cần làm sao cho giống như chấn thương do nhân loại tạo ra là được."

"Tuân lệnh, Điện hạ.”

Tịnh Trạch bước lên phía trước, cung kính nói: "Dựa theo lời Điện hạ phân phó, người này hiện tại chỉ là gãy xương cấp độ nhẹ, đến bệnh viện bó thạch cao, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi hẳn."

“Còn muốn đến bệnh viện?” Vương Tử khẽ nhíu mày, "Phiền phức!".

“Nếu Điện hạ cảm thấy phiền phức thì cứ để tiểu nhân đưa hắn đến bệnh viện. Điện hạ cứ việc nghỉ ngơi ở đây.”

“Bỏ đi.” Vương Tử đứng lên, đi đến trước mặt Trần Phong, dùng ý niệm làm hắn bay lên lơ lửng, ôm cả người vào lòng.

“Ngươi đi trước dẫn đường.” Vương Tử cau mày nhìn Trần Phong trong ngực, lẩm bẩm nói: “Nặng thế.”

Vừa dứt lời, Trần Phong cao hơn một mét tám giây trước còn nằm trong vòng tay, giây sau đã thu nhỏ lại bằng chiếc chìa khóa.

Vương Tử đang định bỏ hắn vào trong túi, nhưng nhìn thấy Trần Phong bị biến thành nhỏ như vậy, cậu đột nhiên muốn nghịch thử.

Ngón cái giữ chân, ngón trỏ giữ đầu, coi hắn như búp bê mà ấn.

Toàn bộ cơ thể của Trần Phong bị ép uốn cong về phía sau như cái cung. (U là trời!)

Tim Tịnh Trạch sắp vọt tới cuống họng, hắn run run rẩy rẩy nhắc nhở: "Điện... Điện hạ, này...này là cơ thể nhân loại... không co dãn được, không thể nghịch như thế này đâu ạ."

Nụ cười trên mặt Vương Tử đột nhiên đanh lại.

Cậu liếc nhìn Tinh Trạch với vẻ mặt kiêu ngạo: "Nghịch? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang nghịch?"

Tịnh Trạch lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu, hoảng sợ nói: "Không có, không có, tiểu nhân không hề thấy Điện hạ đang nghịch, Điện hạ... Điện hạ chỉ đang quan sát vết thương của hắn... "

Vương Tử liếc nhìn Trần Phong đang hôn mê vẫn bị đau đến đổ mồ hôi, cúi đầu, có chút chột dạ mím mím môi, bỏ Trần Phong bé xíu vào túi của mình. "Đi thôi, dẫn đường."

-------

Editor: Qua chương 4 gòi nhưng các đồng chí, có điều này tôi quên nhắc nhở các đồng chí ngay từ đầu, tag của truyện này là CHỦ CÔNG, CHỦ CÔNG, CHỦ CÔNG (điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần), nên anh Phong sảng nhà ta dù có hơi sảng thì vẫn là công. Xốc lại chiến tuyến, chỉnh đốn lại đội hình đừng lên nhầm thuyền giặc kẻo hối hận không kịp!!