Chương 4.2: Trẻ trâu lớn đối đầu trẻ trâu nhỏ.

Editor: Một mình Zuyy

Trần Phong mở mắt, thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Tay phải thực ra không đau lắm, nhưng sao có vẻ nặng hơn bình thường, Trần Phong nhìn xuống thì phát hiện ra là do bó thạch cao.

Phòng bệnh cũng không hề an tĩnh, vừa ồn ào vừa nhốn nháo.

“… Ồ, đừng giả vờ, ta đã nhìn ra hơi thở của ngươi, hơi thở không phải của con người!”

Giọng nói trong trẻo, quen thuộc vang lên.

Là đứa nhỏ trẻ trâu hôm bữa chạy vào phòng bệnh của hắn.

Linh sư sắc mặt tối sầm, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?”

“Bị ta phát hiện rồi chứ gì, không gì có thể qua mắt được con mắt ma thuật của nhất tộc Cánh Đen ta đâu.”

“Nhất tộc Cánh Đen? Không thể nào, ngươi không phải người cùng thế giới với ta."

"Chúng ta luôn luôn sống trong bóng tối, không một ai biết, đương nhiên sẽ không để cho loại có pháp lực thấp như ngươi biết đến rồi."

"Ồ, pháp lực thấp, ngươi biết ta là ai không? ”

Vẻ mặt của linh sư vừa mới bắt tay hắn đến gãy cả xương trở nên nguy hiểm, còn có đứa nhỏ tự xưng là “Vương tử duy nhất của nhất tộc Cánh Đen” mà Trần Phong đã gặp qua, bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Trần Phong: ...

Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?

Trẻ trâu lớn đối đầu trẻ trâu nhỏ hả?

Trần Phong: "Khụ khụ ..."

Linh sư sắc mặt hơi đổi, hung ác trừng mắt nhìn đứa nhỏ, trầm giọng nói: "Khi ta còn đang kiên nhẫn thì biến ngay, không cho phép lại gần hắn dù chỉ một bước."

Cậu nhóc bị linh sư bắt được, sợ hãi run lên, nhưng nhanh chóng thu hết can đảm, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy khinh bỉ:" Đi thì đi. Nếu mẹ ta không gọi cho ta về uống thuốc thì còn lâu ta mới thả cho ngươi đi dễ dàng như vậy. Hứ! ”

Nhóc nói xong, thấy vẻ mặt linh sư trở nên cực kỳ khủng bố, lập tức ngậm miệng nhanh chân xách quần chạy đi.

Sau khi thằng nhóc rời đi, linh sư quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trần Phong: “Anh vừa rồi nghe được những gì?”

Cũng biết xấu hổ cơ đấy.

Nhưng mà lần đầu hắn mới gặp được người to đầu rồi vẫn trẻ trâu như thế.

Quên đi, nể mặt cậu ta chút.

Trần Phong sửng sốt chớp mắt: "Nghe thấy cái gì cơ? Tôi vừa mới tỉnh thôi."

Linh sư - cũng chính là Vương Tử, nghi hoặc đánh giá Trần Phong, thấy vẻ mặt hắn quả thực bình thường, không có biểu cảm gì lạ, biểu tình liền dịu lại, phất phất tay đuổi bọ xóa trí nhớ vừa gọi ra.

Trần Phong có vẻ không có vấn đề, chỉ có ...

Vương Tử ngẩng đầu nhìn lại, thấy cậu nhóc tự xưng là người của nhất tộc Cánh Đen lúc nãy đang nắm tay hai người lớn đi ngang qua cửa sổ.

Vương Tử mặt âm trầm, đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh.

Tịnh Trạch đã đợi rất lâu, nhác thấy Vương Tử đi ra, liền vội vàng khom lưng hành lễ.

Vương Tử nói: "Ta còn có chuyện phải giải quyết. Ngươi cho người ở cạnh Trần Phong."

Tịnh Trạch sửng sốt một chút: "Thuộc hạ còn tưởng rằng Điện hạ đích thân giám sát hắn ..."

Vương Tử xoay người, lạnh lùng nói, "Ngươi nói quá nhiều."

"Thuộc hạ ... thuộc hạ biết tội, điện hạ tha mạng."

Vương Tử lại liếc nhìn Trần Phong trên giường bệnh, nhấc chân rời đi.

Đích thân giám sát? Chẳng lẽ bảo cậu lại giả thành linh sư cho Trần Phong lựa chọn lần nữa sao?! Bị Trần Phong cự tuyệt một lần đã suýt chút nữa bóp chết hắn rồi, nếu như còn bị cự tuyệt lần nữa, cậu cũng không đảm bảo có thể bình tĩnh mà tha cho Trần Phong toàn thân.

Trần Phong nhìn chằm chằm thạch cao trong chốc lát, vừa định gọi bác sĩ đến hỏi thăm tình hình, cửa đã mở ra.

Tịnh Trạch đại sư dẫn đầu một nhóm linh sư vào phòng.

Tịnh Trạch hướng Trần Phong nói: "Thực sự xin lỗi vì những gì đã xảy ra với cậu Trần đây. Trừ tà quán của chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về viện phí của thí chủ. Không chỉ vậy, để bày tỏ chúng tôi thành tâm muốn xin lỗi, tôi đã mang đến tất cả linh sư ưu tú nhất của quán chúng tôi tới đây. Thí chủ có thể tùy ý lựa chọn. Linh sư của chúng tôi sẽ phục vụ thí chủ miễn phí trong vòng một tháng. "

Trần Phong nghĩ đến vị linh sư bẻ tay mình, ngập ngừng hỏi:" Người kia, có phải cũng là linh sư phục vụ miễn phí. ? "

"Đương nhiên là không.” Tịnh Trạch đại sư giọng điệu tràn đầy tán thưởng," Vị kia chính là đại linh sư, bình thường không nhận mấy đơn như này. Hôm nay xem như thí chủ có duyên mới hạ mình lại đây, không ngờ thí chủ lại không biết. Đại linh sư trăm công nghìn việc, hiện tại đã đi giải quyết chính sự, e là cùng thí chủ vô duyên rồi. "

Trần Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, tự nhiên lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu trong lòng.

Nếu đã bảo sẽ cung cấp dịch vụ miễn phí trong một tháng, Trần Phong liền vui vẻ chọn đại một người trong nhóm linh sư ai cũng giống ai, cuối cùng chọn ra một vị linh sư trông khá trẻ, mỉm cười trông rất đứng đắn.

Linh sư này gầy hơn những linh sư khác, khuôn mặt đúng chuẩn người qua đường không có tí cảm giác tồn tại, liếc phát là quên ngay.

Linh sư “qua đường” cười ha hả nói: “Cậu Trần, tôi tên là Vương Hà, sau này giúp đỡ nhau chút nha.”

Trần Phong duỗi tay trái không bị thương ra: “Cứ gọi tôi là Trần Phong cho nó thân thiện.”