Chương 5.1: "Nhân loại!"

Editor: Zuyy

Khi chuông cửa vang lên, Trần Phong đang kèm Trần Cửu Tinh làm bài tập về nhà.

Bài tập về nhà của Trần Cửu Tinh hôm nay là một bài toán số: mười phép cộng trừ trong phạm vi 10.

Bài tập này không phải là một nhiệm vụ đơn giản đối với Trần Cửu Tinh.

Bé vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đếm một hồi, một phép tính cũng tính không ra, cuối cùng nước mắt lưng tròng mà nhìn Trần Phong: “Ba, con mệt, con buồn ngủ, con muốn ngủ.”

Trời còn chưa tối.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, chắc là Vương Hà đi mua rượu về.

Trần Phong thở dài, sờ sờ mái tóc vừa mỏng vừa mềm của Trần Cửu Tinh, đưa bé vào phòng ngủ.

Sau đó đứng dậy mở cửa cho Vương Hà.

Nhưng ngoài cửa chẳng có Vương Hà nào cả.

Chỉ có một cô gái.

Một cô gái rất xinh đẹp, có chút giống thành viên của nhóm nhạc nữ mà Trần Cửu Tinh thích.

Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng hai dây, mái tóc xõa trên vai ướt đẫm, thấm ướt chiếc váy ngủ bên dưới, loáng thoáng lộ ra nội y bên trong màu hồng nhạt, hốc mắt cô đỏ bừng, trông thật yếu đuối đáng thương.

“Chào anh, em vừa chuyển tới nhà dưới, em tên là Tiểu Dư.”

Cô gái nhỏ giọng nói.

Tầng dưới, à, chính là ngôi nhà treo giàn phơi đồ bên ngoài tầng 32 đã cứu Trần Phong một mạng, bị cha anh vứt cho 10 triệu, hèn gì dọn đi nhanh quá.

Trần Phong kiên nhẫn hỏi: “Tôi tên Trần Phong, có chuyện gì không?”

Cô gái cụp mắt xuống, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Là, là, ống nước nhà em bị vỡ, em có thể mượn phòng tắm của anh để tắm được không?

“ .. đi tắm?"

"Có được không?" Cô gái cắn môi.

"Được, được." Trần Phong cau mày, "nhưng mà ống nước của cô bị vỡ, cô không đi sửa ống nước trước sao?"

Cô gái: “...”

Trần Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền vỗ đầu: “Chờ một chút.”

“Anh đi sửa ống nước cho em à?” Cô gái chớp mắt.

Trần Phong sững sờ một chút, chỉ vào tay phải còn đang bó thạch cao treo lủng lẳng: “Đùa à?”

Cô gái vẻ mặt có chút xấu hổ.

"Khụ khụ ... Cho dù không bị thương tôi cũng không sửa được. Tốt hơn hết là nên tìm thợ sửa chuyên nghiệp." Trần Phong nói xong, cầm lấy tạp chí bên người, lật đến trang cuối cùng, chỉ cho cô ấy thông tin liên hệ với thợ sửa đường ống nước.

“Nhìn chỗ này, chính nó, cô gọi một tiếng là cậu thợ sửa qua ngay, chờ chút, tôi mang tạp chí đến cho cô mượn... Cần gì phải mượn cớ phiền phức, nói một tiếng thì tôi xé cho cô mẩu quảng cáo luôn."

Nói xong, Trần Phong xé trang quảng cáo nhỏ có thông tin liên hệ thợ sửa ống nước đưa cho cô gái, còn cực kỳ nhiệt tình dặn dò:

"Tốt hơn hết cô nên nhanh chóng gọi họ sửa đi. Đây là nhà cũ, mấy cái chống thấm nước không tốt lắm. Đến lúc mà nhà cô dột nước xuống tầng dưới thì phiền lắm, tôi nghe kể vị đại ca tầng dưới nhà cô tính tình không tốt lắm đâu."

Cô gái ngây người cầm lấy tờ giấy nhỏ.

“Không cần trả lại.” Trần Phong nói.

Trước khi đóng cửa lại, Trần Phong còn thò đầu ra nhắc nhở: “Với lại, cô nên thay quần áo đi, quần áo của cô ướt mem hết rồi.”

Nói xong, Trần Phong đóng cửa lại, đặt tạp chí lại trên bàn.

Tạp chí bị xé đi một nửa trang nhỏ, nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu.

“Làm một việc tốt, cả ngày tốt lành.”

Trần Phong sờ sờ góc tạp chí, tự an ủi.

Trần Phong quay đầu liếc nhìn về phía cửa, trong lòng thoáng có cảm giác không ổn, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Trần Phong đặt tạp chí lên bàn, hắn cầm bút chì lên, dùng tay trái giúp Trần Cửu Tinh giải 10 phép tính của bài tập số học, rồi đóng sách vở lại bỏ vào cặp.

Trần Phong vừa nghĩ lung tung vừa đi vào phòng bếp chuẩn bị xào hai món nhắm rượu, chuông cửa lại vang lên.

Trần Phong ra mở cửa, vẫn không phải Vương Hà mà là một người phụ nữ tóc đỏ, trang điểm tinh xảo, ăn mặc gợi cảm.

Cô ấy ở căn hộ phía tây tầng 32. Cô nói giường trong nhà bị sập, muốn ngủ nhờ trên giường nhà Trần Phong một đêm.

... Làm thế nào mà đồ đạc nhà mọi người đều hỏng hóc vào tối nay thế?

Trần Phong sững sờ một hồi, xé số điện thoại đặt phòng khách sạn ở tầng dưới, xé luôn số điện thoại thợ mộc từ tờ tạp chí nhỏ, kêu cô về khách sạn ngủ tạm một đêm, ngày mai thợ mộc tới sửa giường lại như mới là xong.

Bàn tay sơn móng tay đỏ tươi của người phụ nữ vuốt ve khung cửa: “Nhưng mà, người ta không có tiền, không thể vào khách sạn ngủ, phải làm sao đây?”

Vì vậy, Trần Phong cho cô mượn 100 tệ, nói cô ghi giấy nợ.

Ngay khi Trần Phong cất giấy nợ đi, hắn nhìn thấy Vương Hà đang đứng trong góc.

Trần Phong cười nói: “Cậu đứng chỗ này làm gì?”

“Nhìn anh giúp người làm việc tốt .” Vương Tử trong bộ dáng Vương Hà châm chọc.

"Nào có nào có, chuyện nhỏ phủi tay phát là xong ấy mà, hàng xóm giúp đỡ nhau. Haha." Trần Phong khiêm tốn trả lời.

Vương Tử: "..."

Người phụ nữ tóc đỏ vừa nghe thấy giọng nói đó, thân mình cứng đờ, vội vàng chào Trần Phong và Vương Hà rồi cúi đầu rời đi.

-------

Editor: Nửa đêm mà cứ edit đến đoạn anh Phong lên cơn sảng là lại buồn cười.