Chương 5.2: "Nhân loại!"

Editor: Zuy Zúy Zùy Zuy

Vương Hà từ trong góc mang theo rượu đi ra, ánh đèn hành lang vừa đúng góc chiếu ngay vào đầu hắn, cái đầu trọc bóng loáng phản chiếu ánh sáng trông đặc biệt chói, Trần Phong vô thức đưa tay ra muốn sờ, nhưng hắn vừa đưa tay lên đã bị Vương Hà bắt lấy cổ tay.

Vương Hà thấp hơn Trần Phong một cái đầu, phải ngẩng đầu nhìn Trần Phong, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

Trần Phong sững sờ : “… Vương Hà?”

Vương Hà dường như sực tỉnh, ngây người một lúc, vẻ mặt mới trở lại biểu cảm bình thường: “… Tôi mua rượu về rồi.”

… Chắc là do Vương Hà không thích bị sờ đầu? Trần Phong sờ sờ mũi, xuề xòa quên luôn chuyện vừa nãy.

Vương Hà nói nhiều nhưng dễ tính, Trần Phong ở chung với hắn cảm thấy rất thoải mái: “Cậu cứ ngồi đây xem TV, tôi vào bếp rang hai đĩa đậu phộng.”

Xem TV?

Vương Tử từng nhìn thấy Trần Phong xem TV, hình như phải tìm một vật có rất nhiều cục lồi lên, rồi bấm vào một cục là có thể khiến một đồ vật khác trông như gương thần sáng lên.

Vật có rất nhiều cục, vật có rất nhiều cục ...

Vương Tử mò mãi mà vẫn không thấy vật mà Trần Phong cầm lúc xem TV, vừa định đứng dậy hỏi Trần Phong, một đám bọ đen thùi lùi đã bò đến mang theo điều khiển TV dâng lên.

Vương Tử đã quen với việc được phục vụ từ A đến Z, nhất thời không thấy có gì sai sai, tiện tay lấy điều khiển từ xa đám bọ mang đến.

Nhưng giây tiếp theo, cậu lập tức phát hiện có gì đó không đúng lắm, quay đầu lại nhìn đám bọ bé xíu đen sì, biểu cảm sắc bén: "Ai cho phép các ngươi xuất hiện ở đây"

Đám bọ đen bị hù giật mình, nhốn nháo giải tán đội ngũ, nhanh chóng biến mất.

Vương Tử sắc mặt âm trầm, bỏ điều khiển xuống, đứng dậy.

Cậu cảm giác ngoại trừ đám bọ đen nhỏ, còn có nhiều thứ khác đáng ra không nên tồn tại trong căn nhà này.

Cậu theo hơi thở đến phòng ngủ phụ. Quả nhiên, bỏ qua Trần Cửu Tinh đang giả vờ ngủ trên giường, tủ đồ còn có một con quái vật giác hút khổng lồ mắt đỏ lòm đang trốn trong bên trong, quấn quanh quần áo của Trần Phong, hít lấy hít để mùi của Trần Phong như chết đói.

Nhìn thấy Vương Tử, đôi mắt đỏ rực của nó lóe sáng, lè lưỡi dài tỏ vẻ hưng phấn, nước dãi trong miệng nhỏ giọt tràn ra đầy ngăn tủ, nó tựa như hiến báu vật dâng lên một cái áo của Trần Phong, như thể muốn Vương Tử cùng nhau “hít”. (Chú rủ ai hít ke đấy?)

“Cút!” Vương Tử ghét bỏ lùi lại một bước, lạnh giọng ra lệnh, “Về sau nếu còn dám để ta tìm được ngươi ở chỗ này, ta khoét mắt ngươi, ném vào hồ tan xương.”

Toàn bộ thân thể của quái vật giác hút mắt đỏ co rúm lại một chút, oan oan ức ức thu đôi mắt vào đống thịt, lắc lư cơ thể, chìm vào trong một đám sương mù đen, chạy trốn như bay.

Lại làm vỡ cửa sổ một lần nữa.

Vài con bọ đen nhỏ ngập ngừng xuất hiện, len lén quan sát vẻ mặt của Vương Tử, rồi sinh sôi nảy nở, nhanh chóng thu dọn lại đống đổ vỡ của cửa kính, cả những vết bẩn do con quái vật giác hút để lại đều được dọn dẹp sạch trơn. Sau đó ngoan ngoãn dồn lại thành một cục to đùng đứng một bên đợi Vương Tử ra lệnh.

Nhưng Vương Tử còn chưa kịp mở miệng, một con bọ mới sinh đã bò về phía cậu, vặn vẹo thân mình, trườn tới bên chân, há mồm, ngơ ngác chuẩn bị cắn xuống.

Bọn quái vật này kỹ năng thành thạo, quen tay hay làm, phối hợp ăn ý, nhìn qua cũng biết đây không phải lần đầu tiên.

Trong lòng Vương Tử có linh cảm không lành.

Cậu nhìn con bọ xóa ký ức con con trên mặt đất, nhéo nó lên bằng hai ngón tay.

Lúc này con bọ mới thấy kỳ kỳ, từ từ mở to mắt liền nhìn thấy đôi mắt đỏ không một chút cảm xúc của Vương Tử.

Con bọ sợ đến mức kêu “Hức” một tiếng, cả đám bọ xóa ký ức sợ tới mức cuộn tròn.

Vương Tử sắc mặt u ám, tùy tiện ném con bọ xuống đất, lẩm bẩm một câu chú ngữ, một cái l*иg vô hình bao phủ toàn bộ phòng bếp Trần Phong đang ở trong, phòng bếp ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

Ngay sau đó, cậu giơ tay phải lên, ánh sáng vô tận từ tay phải phát ra, khiến toàn bộ không gian ngoại trừ bếp đều tràn ngập ánh sáng, ánh sáng trắng chói lọi linh hoạt xuyên qua mọi khe hở, quét qua ra tất cả những quái vật dán trên tường, dưới gầm giường và trốn trong tủ.

Chúng nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị treo lơ lửng trên không, khó chịu vặn vẹo bò về phía Vướng Tử, thút thít nức nở kêu cứu.

Vương Tử cảnh cáo cả đám một lượt, sau đó đuổi hết tất cả ra ngoài.

Chỉ để lại con bọ đen có trí thông minh cao nhất trong đám. Cậu có điều muốn hỏi.

Vương Tử quả thật quan sát Trần Phong qua gương thần, nhưng cậu không phải ngồi canh từng phút từng giây, thế nên hiện tại không biết từ khi nào mà ở đây lại nhiều quái vật chen chúc tá túc như vậy, Trần Phong liệu đã nhìn thấy chưa?

Cậu hỏi con trùng đen nhỏ, nó nhanh chóng sinh sôi nảy nở, phút chốc tạo thành một màn hình lớn trước mặt Vương Tử bằng cơ thể của chúng.

Chúng vẫy cánh biến hóa thân hình, một bộ phim ngắn đen trắng được chiếu giữa không trung.

Khi lũ bọ đen nhỏ giải tán đội hình, Vương Tử cuối cùng cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện.

Khoảng ba ngày trước, một con sên nhỏ nói với cả đám rằng nó tình cờ gặp một con người tên là Trần Phong, mùi trên người Trần Phong ngon lắm, nó hít đến tê cả da đầu, hít đến phê tận nóc, hít xong cả người lâng lâng như đang phiêu, kiểu được nước thánh gột rửa qua ấy, cả đám nghe nó kể, tò mò háo hức mà kéo bầy kéo lũ đến đây.

Nhưng cả đám vẫn nhớ mệnh lệnh "không được để con người phát hiện" của Vương Tử, mỗi khi đi hít mùi của Trần Phong đều ẩn mình trong bóng tối để tránh bị Trần Phong phát hiện.

Chỉ có một lần, con bọ hút máu mắt đỏ ngu ngốc đần độn nhất cả đám vô tình bị Trần Phong bắt tại trận, hiện trường mất kiểm soát loạn tùng phèo trong một lúc. May mà bọ xóa ký ức kịp thời cắn Trần Phong một cái, Trần Phong tưởng mình nằm mơ, cuối cùng gian dối qua mắt được lần đó.

Nhưng mà, chuyện này cũng để lại mầm mống nghi ngờ trong đầu Trần Phong, nếu không, hắn làm sao có thể bước chân vào "Trừ tà quán".

“Hắn, là, ai?”

Đám bọ đen nhỏ bé dùng cơ thể ghép chữ thành câu hỏi trên sàn nhà.

“Nhân loại!”

Vương Tử dứt lời, thấy đám bọ không còn tác dụng, bèn phất tay áo, gom chúng lại vo thành quả bóng rồi ném ra ngoài cửa sổ.

--------

Hết chương 5.