Chương 6.1: Vật nhỏ

Editor: Zuy

“Vương Hà.” Trần Phong bưng đậu phộng ra đặt trên bàn ăn, hô: “Người đi đâu rồi, tôi dọn xong đồ nhắm rượu hết rồi này!”

Vương Tử đóng cửa sổ phòng ngủ, mở cửa bước ra ngoài.

“Đi rửa tay.” Vương Tử chìa bàn tay ướt sũng ra.

Trần Phong ném cho cậu hai tờ giấy lau tay, sau đó chỉ vào thạch cao bên tay phải, cười nói: "Tay không tiện lắm, làm việc có hơi chậm. Chờ tôi chút nhé."

Vương Tử: “Không vội.”

Trần Phong đem rượu đế lại, đặt thêm hai ly rượu bên cạnh, ngồi đối diện Vương Tử, vừa rót rượu vừa nói: “Thực ra tôi không thích uống rượu.”

Vương Tử chưa từng biết rượu là gì, nhưng từng thấy cảnh Trần Phong uống rồi.

"Anh em tốt" của Trần Phong trên bàn nhậu quơ tay thề thốt nếu hắn gặp nạn sẽ không ngại lên núi đao xuống biển lửa giúp đỡ, chai rượu cả lít trên bàn mà bọn họ một hơi tu cả nửa chai, chai rỗng lăn lóc đầy đất.

Nghĩ vậy, Vương Tử nhìn chằm chằm ly rượu nhỏ bằng ngón tay cái trước mặt, trong lòng khá là bất mãn: “Ly nhỏ như vậy?”

Trần Phong cười nói: “Đây là rượu trắng, cậu uống vừa phải thôi.”

Vương Tử nhớ lại cảnh Trần Phong cùng anh em uống hình như là loại rượu có màu vàng, cậu cầm ly rượu lên ngửi ngửi, hỏi: “Vừa rồi anh nói không thích uống rượu, tại sao?”

Trần Phong gắp một hạt đậu phộng: "Họ đều nói nếu uống quá nhiều sẽ dễ kích động, có người uống nhiều quá còn muốn xả hết cảm xúc thật trong lòng ra, lăn lộn gào khóc om sòm như trốn trại, nhưng mà..."

"Cạch!" Vương Tử đột nhiên mò đâu ra hai cái ly lớn, đổ đầy rượu, đẩy tới trước mặt Trần Phong, "Uống đi! Hôm nay anh, không, chúng ta sẽ uống đến khi gào khóc om sòm như trốn trại!"

Trần Phong: "...?"

Vương Tử đẩy ly rượu đầy ắp đến trước mặt Trần Phong, còn đẩy đẩy cho đến khi nhét được vào trong tay Trần Phong mới thỏa mãn nhìn thẳng vào mắt Trần Phong, mắt sáng quắc: "Uống đi!"

"Nhưng tôi..."

Vương Tử đã học được “văn hóa bàn nhậu” từ lần mấy lần nhìn Trần Phong, cầm ly của mình cụng mạnh vào ly của Trần Phong, trầm giọng: “Zô!”

Trần Phong thở dài.

Hắn còn chưa kịp nói hết câu.

Người khác uống rượu xỉn lăn lộn gào khóc om sòm như trốn trại, nhưng hắn thì không, hắn dường như rất khó say, chỉ là uống quá nhiều rượu sẽ đau đầu, cơ thể cũng khó chịu.

Nhưng Vương Hà đã tích cực đến vậy rồi, không uống là không nể mặt người ta, đành phải nâng ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.

Khi đặt ly rượu cạn trở lại bàn, Trần Phong phát hiện Vương Hà ở phía đối diện đang cầm ly rượu, hai mắt trợn tròn, miệng nhấp nhấp, vành tai đỏ bừng, sắc mặt tràn ngập khó tin.

Nhưng ly rượu trên tay cậu dường như chỉ vơi có một chút, chắc còn chưa tới một phần mười.

“Sao vậy, cảm thấy mình không uống được nữa à?” Trần Phong cười cười, vươn tay cầm lấy rượu trong tay Vương Hà. “Không uống được cũng không sao, ly này thật sự nhiều quá."

Nhưng Trần Phong còn chưa chạm được ly rượu trong tay Vương Hà đã bị Vương Hà né được. Vương Hà nhìn vào ly rượu cạn đáy của Trần Phong, rồi lại nhìn ly của mình. Mặt lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Trần Phong trầm giọng nói: “Ai nói tôi không uống được?!”

Nói xong liền nâng ly lên uống một hơi.

"Cốp’ một tiếng, đầu cậu gọn gàng đập vào bàn.

Trần Phong hoảng sợ, cuống quýt lay người cậu.

Trần Phong gọi đi gọi lại nhưng Vương Hà không hề động đậy. Ngay khi Trần Phong đang cầm điện thoại định gọi 120 (cấp cứu), Vương Hà mới lắc lư cái đầu trọc ngẩng dậy.

“Trần Phong.” Vương Hà đột nhiên gọi tên Trần Phong.

Tỉnh rồi?

Trần Phong để điện thoại xuống, quay đầu lại.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Phong đột nhiên cảm thấy Vương Hà hình như gầy đi cả một size.

“Trần Phong.” Vương Hà lại hét lên.

Có lẽ bởi vì uống rượu nên giọng nói cũng thay đổi, trong màn đêm tĩnh mịch vang lên trong trẻo lại mơ hồ, tựa như bầu trời sau cơn mưa.

“Làm sao vậy?” Trần Phong ngồi đối diện kiên nhẫn hỏi.

Vương Hà nhìn chằm chằm Trần Phong không chớp mắt, đèn trên đầu tỏa sáng, soi xuống đôi mắt đen dần dần sáng lên màu đỏ sẫm rực rỡ.

"Anh, tại sao ... tại sao ..." Vương Hà hai tay ôm mặt, thấp giọng lẩm bẩm.

“Tôi sao cái gì?” Trần Phong cũng chống tay trái lên mặt, nhìn hắn.

“Tại sao anh… lại muốn sống cuộc sống uất ức như vậy?” Vương Hà tức giận nói.

Trần Phong: "... Hả?"

Vương Hà hạ tay xuống, một đôi mắt không chút gợn sóng nhìn chằm chằm Trần Phong, giọng điệu có chút châm chọc:

"Trần Phong, sự kém cỏi của anh đã ăn sâu vào trong máu rồi đúng không?"

"Trong tay anh có một tỷ, không phải mười đồng, có cần phải tiêu xài tiết kiệm từng tí như vậy không? "

"Anh có tiền ... Tại sao không tiêu?"

Trần Phong trầm mặc một hồi mới nói: “Siêng năng, tiết kiệm là đức tính tốt đẹp truyền thống của đất nước Trung Hoa chúng ta.” (Người Việt Nam cũng cần cù cần mẫn lắm!)

“Trần Phong!” Vương Hà đột ngột chụp lấy hai vai Trần Phong.

Trần Phong rên một tiếng, cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ bả vai đau đến mức mất cảm giác.

“Ngày mai đi mua nhà lớn!” Vương Hà há miệng nói.

Tê dại từ trên vai qua đi, đau đớn tràn ngập tận trong xương tràn tới, Trần Phong đau đến nhe răng trợn mắt: “... Được.”

“Đi mua xe lớn!” Vương Hà lại chuẩn bị một vỗ đập xuống, Trần Phong nhanh mắt bước một bước sang bên né được một đòn.

“Được, được, được, mua, mua, mua.” Trần Phong vội vàng đáp.

"Tìm một người khác, không đúng không đúng, tìm một người phụ nữ xinh đẹp khác, sống một cuộc sống hạnh phúc, tràn ngập vàng son..." Giọng của Vương Hà càng ngày càng nhỏ, thân mình lung lay gục xuống bàn ăn.

“… Sau đó… để tôi, hoàn toàn hủy hoại anh.”

Cậu thì thầm.

Đáng tiếc Trần Phong không nghe thấy câu nói vừa rồi, chỉ nghe được vị Vương linh sư Vương Hà này, mới gặp được một ngày, vừa say phát đã nói hết những gì nghĩ trong đầu, dù lời nói có chút khó nghe, nhưng lại là những lời tốt đẹp về Trần Phong hắn, mong hắn có cuộc sống hạnh phúc.

Thật là một người tốt.

Trần Phong cảm động.

Cuộc đời này vẫn còn tình cảm chân thật như vậy.

Hắn nhìn Vương Hà đang nằm trên bàn, thấy người này không gượng dậy được nữa nên bước tới, định kéo cậu về giường.

Nhưng vừa bước đến bên cạnh Vương Hà, hắn liền cảm thấy mình đã giẫm phải thứ gì đó.

Trần Phong cúi đầu nhìn.

Đó là một chiếc lông vũ đen nhánh, mềm mại, tựa như lông chim.

Có chút quen mắt.

Trần Phong cúi xuống nhặt lông vũ lên nhìn.

Cùng lúc đó, thân thể Vương Hà nằm trên bàn bắt đầu trải qua biến hóa kinh thiên động địa, xương cốt không ngừng dài ra, thịt mỡ không ngừng gầy đi, nước da trở nên thánh khiết như tuyết, lông mi mọc dày đậm như đêm tối.

Cậu đã hoàn toàn biến thành Vương Tử cao quý, xinh đẹp không ai có thể so sánh được.

Trần Phong tay cầm lông vũ, chạm rãi ngẩng đầu.

Hắn sững người.

——Thế giới đột nhiên trở nên tối đen.