Chương 7.1: "Đến dạy anh cách tiêu tiền!"

Khi Vương Tử Điện hạ mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn đang loạn tùng phèo.

Cậu tối hôm qua rõ ràng có say rượu, nhưng hiện tại thân thể không khó chịu chút nào, thậm chí còn cảm thấy hết sức uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như có thể vỗ cánh một cái bay đi ngàn dặm.

Đồng thời cũng cảm nhận được một luồng hơi thở vô hình vây quanh mình, hơi thở đó giống như cơn gió thoảng qua cầu vồng, cơn mưa ngang qua rừng cây, có sức hút kỳ lạ, khiến người ta chìm sâu vào chẳng muốn rời đi dù chỉ trong chốc lát.

Hương vị đó len vào cánh mũi, thấm vào lòng, khiến người ta cảm thấy như máu thịt được tái sinh, xương cốt được nắn lại, toàn thân trở nên nhẹ nhàng thoải mái, giống như nằm trên hàng ngàn lớp nệm làm bằng lông thiên nga, sảng khoái, mềm mại, khiến cơ thể được thả lỏng đến từng lỗ chân lông.

Vương Tử mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên, cố gắng nhìn xem nguồn gốc của hương vị kia.

L*иg ngực có hơi trắng, cơ bắp rắn chắc nhưng không phô trương, đường nét yết hầu rõ ràng, trên cằm nhẵn mịn như không bao giờ mọc râu, và khuôn mặt không chút tỳ vết.

Là Trần Phong.

—— Trần Phong?!

Đồng tử trong mắt Vương Tử đột nhiên mở to, cuối cùng cũng nhận ra hơi thở đang vấn vít khắp cơ thể mình đến từ Trần Phong.

Đêm qua say rượu khiến cậu bất tỉnh, biến về nguyên hình, mất đi khả năng kháng cự lại hương vị của Trần Phong, ngay lúc này chẳng khác gì với lũ quái vật cấp thấp hèn mọn kia, không chút liêm sỉ mà bò lên người Trần Phong, tham luyến mà mê đắm hít vào hơi thở của Trần Phong.

Sự phẫn nộ và xấu hổ tột cùng quét qua như cuồng phong, từng sợi lông tơ trên người cậu vì tức giận mà xù lên, hai cánh vỗ cực nhanh, lập tức chạy trốn đến góc phòng cách xa Trần Phong nhất rồi biến thành hình người.

Sau khi biến thành hình người, ngũ quan thuộc về quái vật cấp thấp tự động đóng lại, hào quang giống như độc dược thuộc về Trần Phong cũng dần dần biến mất.

Toàn thân Vương Tử cuối cùng cũng thả lỏng, cậu thu cánh lại, dựa vào tường, trượt từng tí một cho đến khi ngồi xuống đất, sợ hãi sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán.

Cũng may hôm nay cậu dậy sớm, nếu cậu tỉnh lại muộn chút nữa thì chẳng phải sẽ bị Trần Phong bắt tại trận sao?

Khi Trần Phong tỉnh dậy, trong l*иg ngực đã trống không.

Hắn bò lên bò xuống tìm hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của vật nhỏ.

Chỉ có một sợi lông tơ dài, màu trắng tinh không chút màu tạp, còn sót lại, cực kỳ nổi bật trên chiếc giường xám đen, chứng tỏ vật nhỏ đó thực sự tồn tại.

Trần Phong mặc chiếc áo thun trắng đơn giản nhất cùng quần xà lỏn đen, đầu bù tóc rối, tay trái giơ ngón trỏ và ngón cái nhéo nhéo cọng lông tơ trắng tinh mềm mại kia rồi thất thần ngồi trên giường.

Hắn nắm chặt cọng lông trong lòng bàn tay, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác trống trải mơ hồ.

Trên tủ đầu giường vẫn còn một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hiện đại mà Triệu Lâm Lâm đọc dở một nửa.

Tiêu đề khổng lồ và dòng giới thiệu của cuốn sách chọt thẳng vào mắt hắn không thương tiếc.

"Kiều thê bỏ trốn: Không để tổng tài sủng trong lòng bàn tay"

"Đêm hôm đó, hắn say rượu, triền miên cùng cô trong giấc mơ, nhưng khi tỉnh dậy thì không có lấy một bóng người bên giường..."

Trần Phong: ". .. ”

A, thứ chết tiệt này, kỳ cục thật, cảm giác cứ như bị nói trúng tim đen vậy.

Chỉ là ...

Trần Phong cúi đầu, mở tay trái.

Cọng lông tơ trắng muốt nằm trơ trọi trong lòng bàn tay.

Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết một ngày nào đó sẽ quay trở về, nhưng vật nhỏ dễ thương mềm mại ngoan ngoãn chui vào l*иg ngực hắn ngày hôm qua, liệu sẽ còn trở về chứ?

Trần Phong phiền muộn thở dài, xuống giường, lại nhìn thấy trong góc tường một cọng lông vũ màu đen.

Lông vũ còn in dấu giày của hắn, chắc là lông chim hôm qua hắn nhặt được.

Cánh đen, lông tơ trắng, vừa tròn vừa mềm ... rốt cuộc là con gì thế?

Trần Phong hiện tại vẫn chưa đoán được.

Suy cho cùng, hắn chỉ có trí nhớ trong vỏn vẹn một tháng, kiến

thức trong đầu cũng chẳng có bao nhiêu, cơ bản xem như là thất học nửa mùa, có lẽ vật nhỏ kia là động vật quý hiếm vô tình chạy vào nhà hắn.

Trần Phong tỉ mẩn lau cọng lông vũ, kẹp nó với cọng lông tơ trắng trong một cuốn sách, ngang nhiên sở hữu chúng.

Trần Phong mở cửa đi ra ngoài, phát hiện Vương Hà vẫn chưa quay lại, Chỉ có Trần Cửu Tinh dạng tay dạng chân hình chữ X nằm xải lai trên giường, ngáy muốn sập nhà.

Sau khi Trần Phong đưa Trần Cửu Tinh đến nhà trẻ, trên đường về hắn mua một cuốn bách khoa toàn thư lớn nhất dày nhất, sau đó gọi thợ đến nhà sửa lại đường dây điện.

Trần Phong ngồi ở nhà cả buổi sáng, lật giở hết các chương về động vật trong bách khoa toàn thư từ đầu đến cuối cũng không tìm ra con vật nào giống với vật nhỏ tối hôm qua.

Trần Phong cau mày đóng sách lại.

Hắn nghĩ, hẳn không phải bởi vì sinh vật đó không tồn tại, mà là bởi vì bách khoa toàn thư không đầy đủ.

Trần Phong ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ.

Đã một giờ chiều, Vương Hà vẫn chưa quay lại.

Trần Phong lúc này mới nhớ ra hình như mình đã quên mất một việc quan trọng, hắn đứng dậy, thay bộ đồ có thể mặc ra đường rồi bước đến công trường chuẩn bị đòi ông chủ một tháng lương.

Ông chủ không có ở công trường, Trần Phong hỏi công nhân thì công nhân nói ông chủ đi ăn trưa chưa về nên bảo hắn chờ một lát.

Trần Phong vừa định tìm một chỗ ngồi liền nhìn thấy anh em tốt họ Triệu đẩy một chiếc xe đầy gạch, đẩy ba lần cũng không đẩy lên được dốc.

Trần Phong bước tới, giúp anh đẩy xe lên.

Thời tiết hôm nay có chút oi bức, mồ hôi lớn từ trên trán lão Triệu chảy xuống, chảy dọc theo khuôn mặt đầy bụi bặm, giọt mồ hôi cũng bị dính bùn, Lão Triệu lấy cái khăn xám xịt trên cổ lau lau, cái khăn vốn màu xám, sau khi lau xong lại dính một đống màu đen.

Anh ngẩng đầu nhìn Trần Phong, lúng túng cười: "... Cảm ơn cậu."