Chương 7.2: "Đến dạy anh cách tiêu tiền!"

Editor: Zuuuuuuuuyyyyyyyyyyyyy

"Không có gì." Trần Phong nói, "Hôm nay không khỏe sao? Lần sau đừng chất nhiều gạch như vậy. Không có lực, gặp dốc cao hơn thế này còn chết nữa."

Lão Triệu lấy khăn lau tay, vẻ mặt có chút chật vật, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói:" ... Lão Trần, anh em thực sự xin lỗi cậu. "

"Khi đó cậu gọi điện cho anh, anh không phải là không muốn cho cậu vay tiền, nhưng cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình anh rồi đấy." Lão Triệu lại lau mồ hôi trên trán, "Tiền trong nhà anh đều là chị nhà quản lí, anh vừa mới nói anh muốn cho cậu vay tiền. Còn chưa nói xong thì cô ấy đã nổi khùng lên cãi nhau, ôm con dọa anh nói sẽ về nhà mẹ đẻ... Ai, thành thật mà nói, bây giờ anh cũng không còn mặt mũi nào để gặp cậu. ”

Trần Phong nói:“ Anh à , không sao đâu, em biết rồi.”

"Cậu giải quyết sao rồi? ”Lão Triệu liếc nhìn bàn tay phải bó thạch cao của Trần Phong, hỏi: "Chúng nói muốn bắt Cửu Tinh trả nợ, chúng bắt không?"

Trần Phong nói: "Cửu Tinh là không sao, bây giờ còn đang ở nhà trẻ, mọi chuyện cũng giải quyết ổn thỏa rồi."

"Giải quyết rồi thì tốt, không sao là tốt rồi."

Lão Triệu không hỏi lí do Trần Phong làm sao trả đủ 10 vạn, cũng không hỏi tại sao tay phải hắn lại bó bột.

Trần Phong cũng không hỏi vì sao Lão Triệu một người đang ế cả vạn năm đột nhiên kết hôn có vợ khi nào, có con lúc nào.

"Tứ Hổ với Thiết Đầu thực ra đều rất lo lắng cho cậu, nhưng họ lại không nói ra, thực ra anh em gặp hoạn nạn như vậy ai cũng sẵn sàng giúp đỡ, nhưng lại không thể giúp được gì, không thể làm gì được."

Trần Phong cười cười lấy ra một chai nước khoáng. Vặn nắp chai đưa cho anh:" Anh à, không sao đâu. Em hiểu anh em cả mà. Hai ngày nay điện thoại em hình như bị hỏng. Gọi điện cho mọi người đều gọi không được. Anh nói cho mọi người biết giúp em, tối nay em muốn chiêu đãi mọi người một bữa. Em có chuyện muốn nói. ”

Trần Phong không nói điêu, hắn thật sự có thể hiểu được anh em tốt của mình.

Mọi người ai cũng đều thất học, lúc cuống lên thì tìm cớ lung tung lộn xộn cả, sơ hở đầy ra.

Người ế cả vạn năm thì bảo bị vợ quản nghiêm, người chưa từng đặt chân ra khỏi tỉnh lại nói mình còn đang ở châu Phi, anh em mới hôm trước gọi điện hỏi hắn cổ phiếu là gì hôm sau đã khóc lóc nói mình mất 20 vạn tiền cổ phiếu.

Mặc dù mọi người đều không muốn cho hắn vay tiền, nhưng hắn có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, hiểu được nếu lúc đó có ai cho hắn vay một khoản tiền lớn như vậy, hắn cũng không trả nổi trong thời gian ngắn.

Con người ta, vẫn là nên sống vì bản thân.

Vả lại, ai cũng là người lớn cả rồi, đều biết kiếm tiền không phải dễ dàng, ai cũng có gia đình riêng, có lo toan riêng.

Lão Triệu lập tức gọi cho Tứ Hổ, giọng nói thô bạo của Tứ Hổ phát ra từ micrô điện thoại.

"Không đi, em đang chơi mạt chược với Thiết Đầu và mọi người, mọi người cũng bảo không đi đâu. Một lần mượn những 10 vạn đồng thế mà cũng dám mở miệng hỏi cho được. Nó đã nghèo như vậy, còn thêm con vợ ăn chơi phá của. Eo ơi, cho mượn thì bao giờ mới trả được? Cho nó vay thì khác gì vứt tiền qua cửa sổ? Còn nói mời cơm, lại tính mở mồm mượn tiền à? "

Lão Triệu hơi lãng tai, chỉnh âm điện thoại to đùng, còn tưởng rằng người khác không nghe thấy, nhìn nhìn Trần Phong, hỏi: "Ừ thì, Tứ Hổ hỏi ... à, cái đó, tối nay... "

"Không phải mượn tiền. "Trần Phong nói.

“Cậu ấy nói cậu ấy không mượn.” Lão Triệu xoay lưng lại Trần Phong, nói với người bên kia qua micro,.

"Không đến là không đến! Cứ nói tôi còn đang ở Châu Phi chưa về! Thiết Đầu và mọi người đều có việc bận."

"Bọn họ đều ở Châu Phi ... A, không đúng. Tứ Hổ ở châu Phi, Thiết Đầu cùng mọi người đều có việc bận. Thực ra, tối nay tôi cũng có việc. Mẹ tôi hình như bị sốt."

Trần Phong vẫn mặt mày tươi cười, nhưng cũng tự cảm thấy thật mỉa mai khi lúc này vẫn còn có thể cười toe toét được.

Vì vậy, hắn mím môi, đáp được thôi.

Lão Triệu sờ cái mũ bảo hiểm trên đầu, cười cười với Trần Phong rồi tiếp tục đẩy xe gạch.

Trần Phong nhìn cái eo còng xuống và tấm lưng gầy còm đến trơ cả xương của Lão Triệu, kéo kéo cổ áo.

Hắn dường như không còn ai là bạn bè nữa.

Lúc này, ông chủ bụng bia cũng trở về, Trần Phong giải thích lí do hắn đến, chưa nói được một nửa đã bị ông chủ ngắt lời.

"Trần Phong, tháng trước anh được nghỉ một ngày, nhưng đã hai ngày nay anh nghỉ làm không có lý do."

"Tôi biết, nhưng không bao gồm những ngày xin nghỉ phép và những ngày tôi không đến, tôi vẫn làm đủ 28 ngày, với mức lương là 170 đồng một ngày thì tổng tiền lương là 4760 đồng."

"Công ty không trả cậu đâu. "

Trần Phong cau mày: "Tại sao?"

"Công ty có quy định của công ty. Không lí do đột nhiên nghỉ làm là không thể chấp nhận được. Cậu nghỉ làm mà không thèm nói một tiếng, lại còn đòi tiền lương. Cậu có biết công ty đã gánh bao nhiêu tổn thất vì cậu đột nhiên vắng không? "

Trần Phong:" ...Một công nhân dọn gạch thì có thể làm công ty tổn thất cái gì? "

"Dự án nào có kế hoạch của dự án đó, mỗi người đều có khối lượng công việc hàng ngày khác nhau. Nếu cậu không đến, chỉ vì không thích thì nghỉ. Cậu đặt toàn bộ dự án ở đâu?, Đặt toàn bộ công ty ở đâu?! ”

Trần Phong lấy điện thoại di động ra.

Ông chủ: “Cậu định làm gì?”

Trần Phong không nói lời nào, tiếp tục vừa nhớ lại vừa nhập số điện thoại phòng lao động xã hội mà anh đã nhìn thấy trước đó.

Trí nhớ của Trần Phong khá tốt, nhưng hắn đã nhìn thấy số của phòng lao động xã hội địa phương từ tuần trước rồi. Hai con số cuối cùng hơi mơ hồ, là 89 hay 98?

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, cầm lấy điện thoại của Trần Phong.

“Phiền toái đâu ra thế này?” Một giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên.

Trần Phong ngẩng đầu, là Vương Hà.

Ngoài Vương Hà, theo sau còn có hơn chục người đàn ông mặc vest, đi giày da, cách đó không xa có một vài chiếc ô tô màu đen, vừa to vừa dài trông rất hoành tráng đang đậu.

Có vẻ giống với chiếc mà Trần Tử Hoa ngồi lần trước.

Thế trận này quá mức xa xỉ, hiện trường không có lấy một chút âm thanh, những người khác đang làm việc trên công trường đều ngừng tay, nheo mắt lau mồ hôi, mang theo cuốc xẻng, thì thầm về phía bên này, ánh mắt vừa tò mò vừa ghen tị.

Có người còn lấy điện thoại ra quay video.

Trần Phong hỏi Vương Hà: “Sao cậu lại ở đây?”

Môi Vương Hà nhếch lên thành một độ cung khinh miệt, giọng điệu vừa tự phụ vừa lười biếng.

“Đến dạy anh cách tiêu tiền!”

Trần Phong giật mình sửng sốt.

Đột nhiên hắn cảm thấy Vương Hà cực kỳ đẹp trai, trông y như những bá đạo tổng tài vừa kiêu ngạo vừa tự tin trên TV.

Nếu bỏ qua cái bụng bia, cái đầu trọc lóc và cái nọng cằm của cậu.

-------

Hết chương 7.

Bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê :)))