Chương 8.2: Kẻ vừa giàu vừa ác

Editor: ZZZZZZZZZZ

Xe rác cũng không lớn nên tư thế của bọn họ chen chúc chui rúc vào nhau, đầu chủ nhà hàng nhô ra dưới đùi của một nhân viên, nhìn thấy Trần Phong, hắn rốt cuộc nhớ ra gì đó, run rẩy hét lên.

“… Là… là mày!”

“Tao sẽ kiện mày, tao nhất định sẽ… lôi mày ra tòa.”

Vương Hà quay đầu nhẹ nhàng bâng quơ với luật sư bên cạnh: “Giải quyết đi.”

Luật sư đi về phía trước, lấy ra một xấp ảnh hình Trần Phong bị đập tả tơi xơ mướp nửa tháng trước, nói với chủ nhà hàng: "Cứ việc lên tòa, chúng tôi chắc chắn sẽ theo hầu. Đúng rồi, quên nói với anh cái này..."

Luật sư ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera trong góc tường, đẩy mắt kính, ôn tồn lễ độ mà nói: "Camera trong góc vô tình bị vỡ sáng nay. Nào ra tòa kiện cáo nhớ tìm bằng chứng khác."

Vương Hà cúi đầu, nghịch chiếc chuỗi Phật châu trên tay. "Ta thấy cửa hàng của hắn vị trí không tệ, nhưng có vẻ không thích hợp để làm nhà hàng cho lắm."

Thư ký cung kính, "Tôi sẽ liên hệ với chủ của tòa nhà, giúp anh Trần mua lại nhà hàng. "

Vương Hà gật gật đầu, quay sang nhìn Trần Phong: "Trần Phong, anh thấy vị trí nhà hàng đó làm cái gì thì được?"

Trần Phong nhìn Vương Hà, hỏi lại, "Làm sao cậu biết chuyện này? ”

Chuyện hắn bị đánh nửa tháng trước.

Vương Hà không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ liếc nhìn đám người bị nhét trong xe rác, sau đó quay đầu nhìn Trần Phong, hỏi: “Có phải rất phong cách không?”

Trần Phong im lặng một hồi, nói, “Ừ.”

Vương Hà cười toe toét, như thể vừa thực hiện được một trò chơi khăm thành công.

"Trần Phong bây giờ là kẻ giàu."

"Nhưng anh phải thử trở thành một kẻ vừa giàu vừa ác...".

"... thì mới thú vị."

Nói thật, Trần Phong không biết làm thế nào để trở thành một kẻ vừa giàu vừa ác.

Vì vậy, mọi thứ đều do Vương Hà chọn, Vương Hà chỉ hướng Đông thì Trần Phong cũng gật không dám nhìn hướng Tây.

Chỉ trong một buổi trưa, Trần Phong đã mua được một công ty và một căn biệt thự.

Chỉ là biệt thự còn đang trùng tu lại, Trần Phong vẫn phải ở nhà cũ khoảng một tuần.

Khi Trần Phong về đến nhà cũng đã đến giờ đi đón Trần Cửu Tinh.

Trần Cửu Tinh đang tíu tít với Trần Phong về bữa ăn trưa hôm nay ở trường mẫu giáo, nhưng vừa lên xe nhác thấy Vương Hà, nhóc đột nhiên nín luôn, lủi vào lòng Trần Phong ngủ mất.

Vương Hà ngồi ở bên cạnh liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Nó không phải con trai anh, sao anh đối xử với nó tốt thế?”

Trần Phong vội bịt tai Trần Cửu Tinh lại, nhíu mày: “Cửu Tinh mãi mãi là con trai của tôi.”

Vương Hà hừ mũi chế nhạo, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Vương Hà không trở lại nhà Trần Phong, cậu đột nhiên nói có việc gấp phải ời đi trước.

Về đến nhà, Trần Phong cũng không đánh thức Cửu Tinh, hắn ôm nhóc xuống xe.

Không ngờ vừa xuống xe liền nhìn thấy Vương Bát Cường đi đón Vương Thập Mỹ trở về.

Vương Bát Cường nhìn thấy Trần Phong từ trên xe đi xuống, liếc mắt nhìn logo xe, sau đó đậu xe điện, đi tới thấy sang bắt quàng làm họ: "Anh Trần này, bạn anh đưa anh về à?"

Trần Phong: "Ừ.

"Bạn anh là người như nào? Nhìn qua thấy có vẻ giàu quá ha. Xe này cũng không phải cứ có tiền là mua được đâu, siêu xe đó. Anh Trần, anh quen người bạn này ở đâu thế?"

Trần Phong dừng lại, quay đầu nhìn Vương Bát Cường, mặt vô cảm: “Liên quan gì đến anh?”

Vương Bát Cường mặt tái xanh, chết trân tại chỗ.

Trần Phong lại nghe thấy tiếng chuông cửa vào rạng sáng.

Mọi thứ diễn ra tình cờ đến nỗi ngay khi Trần Phong chuẩn bị xuống giường mở cửa thì tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

Trần Phong vừa trả lời điện thoại vừa xỏ dép ra mở cửa.

Điện thoại đã được kết nối, nhưng người đầu dây bên kia lại không nói tiếng nào.

“A lô, Trần Phong xin nghe.” Trần Phong lên tiếng trước.

"Tại sao ..." giọng nói của một người đàn ông vang lên, "Tôi đã thay cả vòi nước lẫn bồn rửa nhà anh. Tôi đã làm gì sai, tại sao anh lại mắng chửi tôi thậm tệ như vậy?"

Giọng người đàn ông dần trở nên vặn vẹo. Tiếng đập phá phát ra từ đầu bên kia của điện thoại: "Tôi đã làm việc chăm chỉ như vậy, tại sao anh dám làm thế với tôi? Tại sao?"

Trần Phong sững sờ tại chỗ.

Hắn đã gọi cho cậu thợ sửa mắng một trận, vì nghe tiếng vòi nước nhỏ giọt.

Nhưng rõ ràng đó là chuyện trong mơ.

... Nhưng bây giờ hắn nhận ra đó không phải là mơ.

Thế thì, trần nhà bẩn, kính vỡ, hạt mè rơi vãi khắp sàn nhà - không phải là mơ, thì là gì.

Tại sao trần nhà lại bẩn?

Tại sao kính lại vỡ?

Những hạt vừng rải đầy đất ... như biết chuyển động.

Nếu đó không phải là hạt vừng, thì chúng là cái giống gì?

“Tính toong!”

Chuông cửa vang lên.

Trần Phong cầm điện thoại nhìn ra cửa.

Hắn chợt nhớ ra rằng mình mới chỉ nghe thấy tiếng chuông cửa nhà mình ba lần.

Hai lần hôm qua, và bây giờ.

Trần Phong cuối cùng đã hiểu được cảm giác bất an xuất hiện trong lòng khi cô gái hôm qua rời đi đến từ đâu.

Cửa nhà hắn không có chuông.

“Tính toong!”

Chuông cửa lại vang lên.

Như thể sẽ không bao giờ dừng lại.

Bầu không khí vừa hoang đường vừa kỳ dị xung quanh dần lan tràn.

Cửa sổ phòng khách không đóng, gió đêm trên tầng 33 gào thét, thổi bay tác phẩm thủ công của Trần Cửu Tinh trên bàn xuống chân Trần Phong.

Trần Phong cúi đầu xuống, nhìn thấy một chiếc mặt nạ quỷ trắng bệnh, nhăn nhó mang theo ý cười điên cuồng.

-----

Hết chương 8.