Chương 9.1: Sung sướиɠ như thể sắp chảy thành nước.

Editor: ZZZZZZZZ

Trần Phong nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ quỷ đang nhăn nhó trên mặt đất hồi lâu, sau đó cúi xuống, nhặt lên, đặt lại trên bàn.

Sau đó, hắn lại cất điện thoại vào túi, nhìn xung quanh, cầm lấy cây lau nhà, đứng trước cửa.

“Ai đó?” Trần Phong hỏi.

Chuông cửa dừng lại, ngoài cửa truyền đến giọng nói thận trọng của một cô gái: “Dì Triệu có ở nhà không? Cháu Tiểu Duyệt đây.”

Trần Phong suy nghĩ hồi lâu vẫn không lên tiếng.

“Ờm, anh là gì của dì Triệu… A!”

Cô gái chưa kịp dứt lời, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng va đập, theo sau là tiếng hét đầy sợ hãi của cô gái.

Trần Phong cau mày, lập tức tiến lên một bước, mở cửa.

Một cô gái mười bảy, mười tám tuổi kinh hãi che miệng, lùi vào góc tường.

Trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai.

Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu.

——Là người thợ sửa vòi nước tại nhà hai ngày trước.

Cậu ta tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Trần Phong, "Là anh đánh giá kém tôi, anh khiếu nại tôi, rõ ràng lúc tôi sửa xong anh còn khen tôi làm tốt, thế mà anh lại mắng tôi, tại sao? Anh cố ý đúng không? Anh ngứa mắt tôi à? Tôi đã làm gì anh? Anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi? Tại sao?!"

Trần Phong dư quang liếc nhìn con dao găm trong tay của chàng trai trẻ, tay trái nắm chặt cây lau nhà, từ từ lui về phía sau một bước: “Tôi xin lỗi, chuyện này do tôi nhầm lẫn, cậu bình tĩnh lại đã có gì từ từ nói, bây giờ tôi đi gỡ đánh giá ngay.”

"Anh nhầm? Anh còn dám nói anh nhầm cơ à? Tôi ngày nào cũng kiên trì uống thuốc, ngày nào cũng nghiêm túc đi làm, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, chỉ vì cái đánh giá kém của anh mà tôi bị mất tiền thưởng, không được trao nhân viên xuất sắc, còn bị trừ lương nữa. Chỉ vì anh nhầm nhọt mà anh bắt nạt tôi, có phải hay không?..."

Giọng hắn càng lúc càng lớn, biểu cảm càng lúc càng kích động, ngữ khí càng ngày càng giận dữ. Nói xong câu cuối cùng liền lộ ra dao găm trong tay, đâm thẳng về phía Trần Phong.

Tim Trần Phong thắt lại, nhanh chóng lùi lại một bước, tay trái lập tức cầm cây lau nhà vụt tới, thanh niên không ngờ Trần Phong thế mà có phòng bị, bất ngờ bị đánh một đòn đau đến mức rên lên, lúc ngẩng đầu, động tác càng thêm tức giận, điên cuồng.

Cô gái trong góc run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn cầm cặp sách hung dữ tát vào đầu nam thanh niên.

Thanh niên hai mắt đỏ hoe, quay đầu lại, đạp cô ngã xuống đất.

Trần Phong nhân cơ hội lấy cây lau nhà đánh vào đầu nam thanh niên, nhưng lại bị thanh niên nhanh mắt né được, cây lau nhà đập mạnh vào khung cửa.

Tiếng ồn ào náo động hàng xóm bên cạnh, Vương Bát Cường mở một cánh cửa, vừa thấy tình huống liền vội vàng đóng ngay lại.

Trần Phong tay phải đắp thạch cao, tay trái vốn là không phải tay thuận, cầm cây lau nhà quá dài, trong lúc đánh nhau, cây lau nhà suýt bị vướng vào khung cửa. Lúc Trần Phong rút được cây lau nhà ra đánh vào vai nam thanh niên, hắn mặc kệ nó đánh vào vai, hai mắt đỏ lên, cầm dao găm hung tợn đâm vào đầu Trần Phong.

"Bịch!"

Ngay khoảnh khắc đó, Vương Hà như từ trên trời rơi xuống đột ngột xuất hiện, đá một phát vào cổ tay của nam thanh niên. Trước khi hắn kịp phản ứng, cậu hung hăng đá tiếp một cú thứ hai làm thanh niên trượt cả người đi.

Trần Phong đang muốn tìm một sợi dây trói thanh niên lại rồi báo cảnh sát, nhưng hắn mới đứng thẳng người đã thấy thanh niên phun ra một ngụm máu, hơi thở thoi thóp ngã lăn ra mặt đất.

Trần Phong vội vàng đi tới dò xét hơi thở của hắn, phát hiện hắn vẫn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Phong đứng lên, lấy điện thoại trong túi ra, gọi 110 xong gọi 120.

“Anh đang làm gì vậy?” Vương Hà hỏi.

“Gọi cảnh sát, gọi xe cấp cứu.”

Vương Hà trầm ngâm gật đầu, “Ồ, gọi cảnh sát, để bắt hắn lại đúng không? Xe cấp cứu—”

Vương Hà dường như cuối cùng cũng có hiểu ra ý của Trần Phong, vẻ mặt dại ra, gần như không thể tin được: “Anh còn muốn chữa cho hắn?”

Trần Phong liếc nhìn vũng máu thanh niên nôn ra: “Hắn bị thương rất nặng.”

Trong tình huống này, gọi cảnh sát và gọi xe cấp cứu là hai quy trình cơ bản không hề mâu thuẫn với nhau.

Nhưng Vương Tử không thể nào hiểu nổi, cậu cười lạnh, nhìn Trần Phong bằng con mắt ‘đồ hết thuốc chữa’, giọng mỉa mai: “Anh Trần đây quả là một người cực kỳ tốt.”

Cậu nửa dựa vào khung cửa, liếc mắt nhìn xuống đất, nhìn qua nam thanh niên sau đó nhìn Trần Phong, nói: “Trần Phong, anh nghĩ lại kỹ càng đi, vừa rồi hắn suýt chút nữa gϊếŧ ngươi. Trong lòng anh không có một chút xíu tức giận nào à?”

Trần Phong quay đầu nhìn Vương Tử, đột nhiên mỉm cười: "Vương Hà."

Thanh âm hắn rõ ràng rành mạch:

"... Cảm ơn cậu đã thay tôi tức giận."

Vương Tử: ...

Có ý gì? Nói như thể tôi quan tâm anh lắm ấy, rõ ràng là tôi đang móc mỉa anh cơ mà.

Trần Phong, sớm muộn gì tôi cũng băm anh ra.

Cậu thô bạo đá vào khung cửa, để lại cái lỗ to đùng, may mà Trần Phong không nhìn thấy.