Chương 10.1: Cánh đen mắt đỏ

Editor: Zuy hôm nay nghiêm túc viết tên không ghi bậy bạ nữa :)))

Khi Trần Phong, Vương Hà và Tề Điềm Duyệt trở về sau khi lập biên bản ở đồn cảnh sát, trời đã tờ mờ sáng.

Tề Điềm Duyệt và Trần Phong ngồi cạnh nhau ở ghế sau.

Hình như cô hơi thấm mệt, liên tục ngáp dài, vẻ mặt hiện rõ hai chữ ‘buồn ngủ’, sau đó lại giả bộ vô tình tựa đầu vào vai Trần Phong.

...Nặng quá.

Như có quả tạ nện trúng hắn vậy.

Bả vai Trần Phong tê dại vì đau, hắn nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh nâng đầu Tề Điềm Duyệt lên.

Sau đó hắn quay lại nhìn cánh tay của Tề Điềm Duyệt, hỏi: "Có cần đến bệnh viện để băng bó lại không? Tôi mới xử lý qua loa thôi.

Tề Điềm Duyệt ngồi ngay ngắn thẳng thớm lại, đáp: "Không cần đâu, cháu thấy chú băng bó rất chuyên nghiệp đấy chứ. "

Trần Phong trầm mặc một lúc mới nói:" Dì Triệu Lâm Lâm của cô đã biến mất mấy ngày rồi, hơn nữa cũng có một số chuyện, tôi cũng định đợi cô ấy trở về rồi ra tòa ly hôn luôn, cho nên nghiêm túc mà nói thì tôi không phải là chú của cô.”

Tề Điềm Duyệt mở to hai mắt ra vẻ hoảng hốt, thực sự mở rất to, đến mức hơi khoa trương, y như con cá vàng mắt lồi người ta hay nuôi trong bể kính.

Đến nỗi con mắt như muốn rớt ra tới nơi.

Cực kỳ khủng bố người nhìn.

Trần Phong cảm thấy tim mình đập thịch lên hai tiếng, trong không gian xe taxi kín mít yên tĩnh nghe thấy cực kỳ rõ ràng, hắn vô thức giơ tay che kín trái tim mình.

“Cho nên chú, chú không muốn cho cháu ở nhờ đúng không?” Đôi mắt Tề Điềm Duyệt vẫn đang mở to, nước mắt trực tiếp chảy ra rơi lã chã không ngừng.

Đó là những giọt nước mắt trong veo, nhưng lại khiến người ta bất đắc dĩ nhớ đến nước mắt máu của Sadako trên TV.

Trần Phong cảm thấy hai tay nổi hết cả da gà da vịt, mà hắn cũng sắp không kìm được trái tim đang đập điên cuồng trong l*иg ngực.

Bịch, bịch, bịch.

Nhịp tim của hắn rõ ràng đến nỗi Vương Tử ngồi trên ghế phụ quay đầu lại nhìn một cách ngờ vực.

...Trần Phong thế mà lại thực sự thích kiểu như này?

Biến, thái, chết, tiệt!

Vương Tử đầy mặt khinh bỉ quay đầu đi.

...Có vẻ như anh Trần Phong đây ‘đổ’ trước biểu cảm này của ta rồi.

Tề Điềm Duyệt có chút ngượng ngùng mà dùng ngón tay quấn quanh tóc, càng cố banh mắt ra không muốn nhắm.

Vì vậy Trần Phong lựa chọn nhắm mắt.

Hắn ngáp một cái, dịch người lùi ra xa chút, dựa vào cửa sổ giả vờ buồn ngủ, nói: “Đừng lo, tôi sẽ không mặc kệ cô đâu.”

Nói xong liền nhắm tịt mắt giả đò ngủ .

Trần Phong về đến nhà liền qua nhà Vương Bát Cường đón Trần Cửu Tinh.

Lúc Vương Bát Cường đưa Trần Cửu Tinh cho hắn, biểu tình cực kỳ miễn cưỡng, ôm Cửu Tinh không muốn buông tay.

Trần Phong giả vờ không nhìn thấy, mạnh mẽ ôm lấy Trần Cửu Tinh.

Trần Cửu Tinh vẫn ngủ rất say, ngáy ngon lành, hoàn toàn không hề biết mình bị đưa tới đưa lui.

Trong nhà chỉ có hai phòng, Vương Hà không muốn ngủ với người khác, Trần Phong cũng không yên tâm để Trần Cửu Tinh và Tề Điềm Duyệt ngủ chung, liền đặt Trần Cửu Tinh lên ghế sô pha.

Còn Trần Phong tự mình ngồi vào bàn ăn, lấy đồ ăn thừa tối qua trong tủ lạnh ra, mở thêm một chai rượu trắng, ngồi tự rót tự uống.

Một là vì đêm nay hắn không có chỗ để ngủ, hai là đêm nay có cho ngủ hắn cũng không ngủ được.

Uống xong hai ly, Trần Phong từ trong túi lấy ra vật nhỏ có sáu mắt.

Vật nhỏ dường như đã chìm vào giấc ngủ, nhắm mắt lại, bộ dạng rất ngọt ngào.

Trần Phong biết, trên thế giới này có hàng chục triệu loài động vật khác nhau, đa số hắn đều chưa được thấy bao giờ.

Nhưng hắn nhìn thứ nhỏ bé trong tay, mềm mại, xụi lơ, trong suốt như pha lê, nhìn như sắp tan thành một vũng nước, lại hoàn toàn chắc chắn - đây không phải là một sinh vật bình thường.

Đúng lúc này, phòng của Vương Hà đột nhiên có tiếng mở cửa.

Trần Phong bình tĩnh cất thứ lại vào túi.

“Tôi tưởng cậu ngủ rồi.” Trần Phong nói.

“Giường của nhà anh quá cứng, ngủ không được.” Vương Hà không thèm nói giảm nói tránh tỏ ý ghét bỏ.

Vương Tử kéo ghế ngồi đối diện với Trần Phong, liếc nhìn rượu trước mặt hắn: “Tôi nhớ anh từng nói anh không thích uống rượu.”

Trần Phong cười nói: “Tôi thật sự không thích."

"Tại sao hôm nay lại uống rượu?” Vương Tử suy nghĩ một chút, hỏi, "Có phải đã xảy ra chuyện gì nên muốn uống không?"

"Ừ." Trần Phong đáp.

Vương Tử im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Anh động lòng với cái gì Tề Điềm Duyệt kia à?”

“Cái gì?” Trần Phong sửng sốt.

“Anh không phải vì cô ta nên mới uống rượu sao?” Vương Tử chế nhạo.

Chọn con tim hay là nghe lý trí gì đó.

Mấy cuốn sách đều viết tình tiết kiểu vậy.

Trần Phong lắc đầu, sau đó lại chậm rãi gật đầu: “Cũng coi như vậy đi.”

“Hừ!” Vương Tử càng thêm khinh thường.

“Uống không?” Trần Phong cầm thêm một cái ly, rót một ly rượu.

Vương Tử nhớ tới chuyện đã xảy ra lần trước uống rượu, hơi ngả người ra sau, lắc lắc đầu: "Không."

"Đây là rượu mơ. Dễ uống hơn rượu lần trước, cũng không dễ say như rượu kia đâu."

Vương Tử ngửi ngửi, xác thực rất thơm, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Thật không?"

Trần Phong gật đầu,"Thật, cậu nếm thử một chút mà xem."

Vương Tử cầm lấy ly rượu nhỏ, vươn đầu lưỡi, cẩn thận liếʍ một chút.

Đôi mắt ngay lập tức cong lên.

...... Thực sự uống rất ngon.

Trần Phong cúi đầu, uống một hơi cạn ly rượu trước mặt, sau đó nhìn về phía Vương Hà bên cạnh: “Vương Hà, cậu là linh sư, đã từng gặp quái vật bao giờ chưa?”