Chương 1.3: Hóa ra thiên thần cũng rụng lông!

Edior: Zuy nữa!

Triệu Lâm Lâm trốn rồi.

Trước khi trốn còn gói sạch luôn 3674 đồng tiền tiết kiệm.

Không quên để lại cho Trần Phong khoản nợ mười vạn đồng.

Chủ nợ đến phá cửa đòi nợ, Trần Phong còn đang xỏ giày cho Trần Cửu Tinh, chuẩn bị đưa con trai đến công viên trò chơi như đã tính.

Tuy rằng Triệu Lâm Lâm trốn mất, Cửu Tinh không còn mẹ làm hắn thực sự đau lòng, nhưng tiền tháng này còn dư một chút, không nên lãng phí, nhất định phải cho con đi công viên trò chơi một chuyến.

Đám người kia phá cửa xông vào, trong tay cầm rìu, gậy gộc, dao phay.

Trần Cửu Tinh sợ tới mức khóc ầm lên.

Tên đàn ông cầm dao cảm thấy khó chịu với tiếng khóc của con nít, liền đem dao nhứ nhứ trên đỉnh đầu Trần Cửu Tinh, thô bạo đe dọa: “Oắt con, khóc tiếng nữa tao chặt đầu!”

Trần Cửu Tinh lập tức nín khóc.

—— Con trai mình cũng không ngốc lắm.

Trần Phong thầm nghĩ, đưa tay ôm Cửu Tinh vào lòng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Sau đó được thông báo chính mình đã mắc nợ mười vạn. Trả ngay lập tức, không thì bán con gán nợ.

Hiện tại Trần Phong lấy đâu ra mười vạn, nói: “Chờ tôi bán nhà…”

Tên cầm dao phay: “Vợ mày cấn nhà cho tao lâu rồi!”Trần Phong: "..."

Trần Phong: “Bây giờ tôi đi mượn.”

Trần Phong cầm di động gọi điện thoại.

Hắn có mấy người anh em, nghe kể người anh em tốt nhất đã là bạn bè hơn mười năm, lần nhậu trước còn nói có thể vì hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng không ngại.

“Anh Trương, em Trần Phong đây, em bây giờ…”

Anh em tốt không vì hắn lên núi đao xuống biển lửa, qua loa nói tín hiệu không tốt, cúp máy.

Mấy anh em tốt khác người thì bảo đang ở Châu Phi, người mới phá sản, người sợ vợ dữ không dám ho he gì, còn một người than khóc mới lỗ 20 vạn vì cổ phiếu.

Hảo bạn bè đến một đồng cũng không có.

“Mày không trả được, con trai mày trông trắng trẻo mập mạp thế, đưa tao là xong.”

“Con tôi chỉ số thông minh có vấn đề, sẽ không ai mua.” Trần Phong bình tĩnh nói thêm, “Nó 1 cộng 1 bằng mấy cũng không biết.”

Tên cầm dao phay không tin, hắn đem bản mặt rỗ lồi lõm đến trước mặt Trần Cửu Tinh: “Oắt con, 1 cộng 1 bằng mấy?”

“… Ưm…bằng, bằng 2…Hức, huhu ba ơi, con sợ…”

Trần Phong: “…”

Bây giờ Trần Phong thật sự không biết đầu óc con trai mình có vấn đề hay không.

“Thằng chó mày lừa bố mày!” Tên cầm dao phay rống giận một tiếng, giơ tay tát thẳng mặt Trần Phong.

Trần Phong đột ngột cúi đầu, tên cầm dao phay đập hụt tay tát vào cái ghế gỗ rắn chắc, đau đến hít một hơi.

Trần Phong chớp thời cơ, ôm con chạy ra ngoài, nào biết mới ra đến cửa đã thấy mấy thanh niên cầm “đồ nghề” đi đường quyền ngay lối vào thang máy.

Trần Phong cuống quít chạy ra phía thang bộ, không ngờ thang bộ cũng có người chặn ở dưới, Trần Phong hoảng sợ chạy lên trên, năm phút sau đã bị người chặn lại ở đỉnh tòa nhà.

Phòng ở của Trần Phong ở tầng cao nhất nên giá rẻ nhất trong toàn bộ tòa nhà, hiện tại đứng ở tầng 33, gió lớn đến mức như muốn thổi bay cả người.

Trần Phong liếc nhìn xuống dưới, cổ họng trở nên khô khốc, tim đập thình thịch.

Trần Phong sợ độ cao, có chút nghiêm trọng, nhà hắn ở tầng 33, ngày thường không có chuyện gì quan trọng hắn sẽ cố tránh xa cửa sổ.

Đám người từng bước ép sát, Trần Phong ôm con từng bước lui về phía sau.

Trần Phong vừa thương lượng với tên dao phay vừa quan sát xung quanh.

Cùng tầng 33, nhà của Trần Phong không lắp điều hòa, nhưng nhà của Vương Bát Cường có lắp.

Khoảng cách giữa hắn và thiết bị bên ngoài của máy điều hòa không khí khoảng chừng ba mét.

Nếu nhảy đến chỗ đó, có thể nhân cơ hội mở cửa sổ nhà Vương Bát Cường, từ nhà Vương Bát Cường chạy trốn.

Nhưng vấn đề là trong ngực còn đang ôm Trần Cửu Tinh, hơn nữa hắn cũng không phải Spider Man.

Tuy rằng có khả năng thành công, nhưng khả năng trượt chân rớt xuống chết toi vẫn lớn hơn.

Nhưng nếu không nhảy…

Trần Phong cúi đầu nhìn Trần Cửu Tinh trong lòng ngực vì sợ hãi mà sắp khóc òa lên, trong lòng căng thẳng, ôm con càng chặt.

Đây là con của hắn, dòng máu đang chảy trong người nó là của hắn, nó là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này.

Trần Phong tỉnh lại một tháng trước, quên hết ký ức, toàn bộ thế giới đều xa lạ, nhưng đứa nhỏ này lại khiến hắn cảm thấy thân thuộc.

Sự thân thuộc hiếm có này làm hắn thấy chính mình cùng thế giới hoàn toàn xa lạ này có chút liên quan.

Hắn quyết không thể, quyết không thể để Cửu Tinh bị cướp đi.

Tên dao phay sờ sờ quả đầu trọc lóc, cầm dao đi đến chỗ Trần Phong, trên mặt nở nụ cười: “Đừng giãy giụa, giao đứa nhỏ trong ngực cho tao, ông đây tha cho mày cái mạng quèn.”

Trần Phong không còn chỗ để lùi.

Không sao cả. Trần Phong tự nhủ trong lòng: 3 mét mà thôi.

3 mét, nhảy được, nhất định nhảy được.

Nhưng đám người kia vẫn từng bước ép sát.

Trần Phong cắn chặt răng, lại liếc nhìn thiết bị bên ngoài của máy điều hòa, nhắm mắt nhảy xuống.

… Dừng lại khoảng chừng là 0,02 giây.

Vừa rồi mình nhắm mắt à?

Vì thế còn chưa chạm được hạt bụi dính trên thiết bị điều hòa, Trần Phong đã ôm Trần Cửu Tinh ngã thẳng xuống.

Không khí như lưỡi dao phay xẹt qua mặt, Trần Cửu Tinh vô tình tuột ra khỏi l*иg ngực Trần Phong. Bé nhảy vọt lên, như con khỉ thoăn thoắt nhảy lên một thiết bị điều hòa của một nhà khác.

Trần Phong nhìn con trai càng ngày càng xa, trợn mắt mất niềm tin vào cuộc sống.

——Tốc độ và khả năng bật nhảy này là của con người à?

Nhưng hắn đã không có thời gian tự hỏi quá nhiều.

Vì hắn sắp "hạ cánh".

Trần Phong nhìn mặt trời, bỗng nhiên cảm thấy đời mình sao mà ngắn ngủi, nhân sinh vô thường ký ức của một người cũng chỉ dài một tháng ba ngày mà thôi.

Ngắn quá, viết gì lên bia mộ bây giờ?

—— Ừ ha, tí thì quên, người chết làm sao tự viết bia được, vả lại chỗ chôn ở nghĩa trang cũng tốn tiền.

Nhìn xem, người sắp chết, đầu óc cũng có chút sảng.

“Này, sao vội chết thế?”

Một giọng nam lười biếng bỗng cất lên.

Trần Phong cảm thấy toàn thân rơi vào một cái ôm lạnh lẽo.

Hắn bị người ôm ngang thắt lưng, tốc độ rơi xuống đột nhiên chậm lại.

Ánh mặt trời chói chang bị màu đen bao phủ, tất cả những gì tầm mắt có thể nhìn thấy là một đôi cánh khổng lồ, mềm mại, đen nhánh, cùng với khuôn cằm xinh đẹp của một chàng trai.

Trần Phong còn chưa kịp nhìn mặt người này, một chiếc lông vũ màu đen tuyền đã lả lơi rụng xuống, che hết tầm mắt của hắn.

—— Hóa ra thiên thần cũng rụng lông!

Đó là suy nghĩ của Trần Phong ngay trước khi ngất xỉu.

-------

Hết chương 1.

-------

*Diễn biến tâm lý của editor khi edit C1: Ồ, truyện tâm lý xã hội -> Ố, có vẻ giống kinh dị hơn -> Móa, truyện viễn tưởng gì đây? (Cái kết của một editor liều mạng lựa truyện mà bà tác giả không thèm gắn tag :)))