Chương 13.2: Tôi cảm thấy có một mảng da nứt phía sau tai phải của mình.

Editor: Zuyy

Trần Phong đẩy thỏa thuận ly hôn cho Triệu Lâm Lâm: “Tốt hơn hết cô nên xem qua thỏa thuận ly hôn trước khi nói chuyện.”

Triệu Lâm Lâm nghi ngờ liếc nhìn Trần Phong, nghi ngờ mở ra thỏa thuận ly hôn.

Cô như chết lặng, mắt tròn mắt dẹt, cô chỉ vào con số trên bản thỏa thuận rồi đếm đi đếm lại mấy lần.

Ngẩng đầu, cả người run giọng nói: “Thật sao?”

Trần Phong đưa cho nàng một cây bút: “Chỉ cần ngươi ký tên, những con số ghi ở trên đều là của cô.”

“Ly hôn?” Vương Tử hỏi.

Trần Phong gật đầu: “Không khó khăn gì, Triệu Lâm Lâm là người đầu óc đơn giản.”

Vương Tử đột nhiên cười nói.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì.” Vương Tử xua tay ngừng cười “Tôi mới lần đầu tiên biết đầu óc đơn giản có thể dùng để chửi người… khụ khụ, anh cho cô ta bao nhiêu? ”

Trần Phong nói một con số.

“Anh coi tiền như phân.” Vương Tử cười “Anh quan tâm đến Trần Cửu Tinh nhiều như vậy?”

Trần Phong im lặng một hồi nói: “Nó là con của tôi.”

“Không phải con ruột.”

“Vẫn là con của tôi.”

“Xem ra anh thật sự rất quan tâm đến nó.” Vương Tử trầm ngâm gật đầu, cười khẽ.

Trần Phong không nói gì.

Trần Cửu Tinh cho hắn cảm giác thân thuộc.

Có lẽ vì mất trí nhớ nên Trần Phong luôn cảm thấy mình chẳng có chút gì liên quan đến thế giới này.

Hắn cảm thấy thế giới giống như một cái hồ, hắn chỉ là bèo nước gặp nhau trôi nổi, mà Trần Cửu Tinh là tảo trong hồ, quấn lấy thân hắn, khiến hắn thuộc về nơi này.

Trần Phong và Vương Tử cùng nhau đi trên cầu thang của biệt thự để bàn bạc về việc phân phòng.

“Bây giờ cậu chọn phòng đi,” Trần Phong nói, “Nhờ cậu, trong khoảng thời gian này tôi cũng chưa nhìn thấy quái vật nào.”

Vương Tử gật gật đầu: “Vậy tôi chọn, chọn phòng nào cũng được?"

“Ngoại trừ phòng trong góc của tầng hai, căn phòng đó của Cửu Tinh.” Trần Phong nói: “Bên trong có tấm đu dây, từ gác mái thông xuống dưới lầu một.”

"Tấm đu dây?” Vương Tử có vẻ hơi tò mò.

“Cậu chưa bao giờ chơi sao?”

Vương Tử lắc đầu, cậu tò mò vào phòng Cửu Tinh, tìm thấy tấm đu dây.

“Cái này chơi như nào?” Vương Tử hỏi.

“Đứng lên.”

Ngay khi giọng nói của Trần Phong cất lên, Vương Tử bên cạnh liền leo lên tấm đu: “Sau đó thì sao?”

Trần Phong nhìn dáng vẻ tò mò chờ mong của cậu, nhịn không được nở nụ cười “Thắt dây an toàn.”

Vương Tử cúi đầu nhìn dây an toàn, phát hiện dây không chặt, sốt ruột ném dây an toàn qua một bên: “Không cần buộc.”

Trần Phong đi qua: “Để tôi giúp cậu buộc lại."

Sau khi buộc chặt dây an toàn, Vương Tử thử đu người.

Dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.

Xích đu rất cao, bên dưới là bể bong bóng nhiều màu sắc, có thể đu đưa rất xa, gần như ra ngoài cửa sổ.

“Trần Cửu Tinh đâu?” Vương Tử đột ngột hỏi.

“Triệu Lâm Lâm đưa đi công viên trò chơi rồi, nói muốn tạm biệt con.”

Điện thoại di động của Trần Phong lúc này đột nhiên vang lên,

Vương Tử đang chơi xích đu.

Trong biệt thự không có người khác, hoàn cảnh yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ do xích đu thổi tới.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, suýt nữa khiến Trần Phong giật mình.

Hắn nhấn nút trả lời.

“Có phải anh Trần Phong không?”

“Phải, cho tôi hỏi có chuyện gì không?”

“Tôi rất tiếc phải thông báo cho anh tin này. Một vụ tai nạn lớn đã xảy ra với chiếc máy nhảy của Công viên giải trí Minh Nhuận hôm nay. Vợ cũ của anh là Triệu Lâm Lâm và con trai của anh Trần Cửu Tinh bất hạnh tử vong. Hãy đến bệnh viện Nhân Dân số 1 để nhận thi thể trước ngày mai

Trong đầu Trần Phong tiếng vang cái dài.

“Trần Phong, ai gọi thế?” Vương Tử vung cao xích đu, quay đầu nhìn Trần Phong, trên mặt mang theo ý cười.

Nhẹ nhàng, sung sướиɠ, ác liệt.

Tang lễ Trần Cửu Tinh một tay Trần Tử Hoa lo liệu.

Xa hoa như đại tiệc.

Có rất nhiều người “thượng lưu” mà Trần Phong chưa từng gặp mặt.

Vương Bát Cường vượt qua một vòng vệ sĩ, khóc ngất lên ngất xuống, liên tục hô hào: “Cửu Tinh, ba xin lỗi con.”

Mọi người ồ lên, nhìn Trần Phong và Vương Bát Cường bàn tán sôi nổi.

Trần Tử Hoa đang định để vệ sĩ kéo Vương Bát Cường ra ngoài, Vương Tử ra dấu tay, Trần Tử Hoa bảo vệ sĩ lui xuống.

Lễ tang hoàn toàn biến thành một trò hề.

Trần Phong trở lại biệt thự mới toanh, trống rỗng.

Hắn cảm thấy rất mệt, vì vậy hắn xả một hồ nước nóng, nằm xuống.

Những đồ chơi linh tinh như vịt nhỏ màu vàng, cá voi nhỏ cạnh bồn tắm.

Là mua cho Trần Cửu Tinh.

Trần Phong không muốn nhìn, tự mình chìm xuống nước.

Bồn tắm rất lớn, sức nổi của nước khiến Trần Phong gần như có cảm giác mình đang lơ lửng.

Như một lá bèo thực sự.

Khi hết dưỡng khí, Trần Phong ló đầu ra khỏi bồn tắm, tóc che mắt, Trần Phong lấy tay che mặt, vén mái tóc ướt đẫm ra sau.

Nhưng động tác của hắn đột nhiên dừng lại.

Đứng tại chỗ, Trần Phong di chuyển ngón tay cái của bàn tay phải.

Hắn cảm thấy một khoảng trống nhô lên sau tai phải của mình.

Đó là lần đầu tiên hắn chạm vào một khoảng trống như vậy.

Đây là cảm giác rất kỳ lạ.

Hắn chạm vào mép nếp gấp bên cạnh, giống như mép của miếng băng keo cũ bị mưa xối ướt.

Hơi nước chậm rãi tan đi.

Những đồ trang trí bằng kim loại nhẵn bóng trước mặt phản chiếu bóng người.

Chất liệu đặc thù của kim loại làm khuôn mặt người bị biến dạng vặn vẹo vô cùng.

Trần Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dị dạng, bình thường, không biểu cảm của người đàn ông trên bề mặt kim loại sáng bóng, sau đó duỗi ngón trỏ và ngón cái ra, nắm lấy mảnh da nhô cao sau tai.

Đột nhiên mạnh mẽ xé nó ra.

------

Hết chương 13.