Chương 2.1: Cậu ta thật sự là Vương Tử

Editor: Zuyy

Trần Phong là thợ xây công trường, tay nghề xây trát tường rất điêu luyện, tiền lương những 250 đồng một ngày. Nhưng sau khi trượt chân ngã trong phòng tắm một tháng trước, chấn thương sọ não, hắn quên mọi thứ sạch bong, không chỉ quên mất skill xây tường thượng thừa, tay nghề sụt giảm thê thảm không nỡ nhìn, mà còn mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng. Đừng nói đu lên giàn giáo xây tường trát ve quét xi măng, đến cầm gạch còn run tay váng đầu đổ mồ hôi hột.

Cuối cùng phải chuyển sang làm phụ hồ, đóng gạch dưới đất, lương xuống còn 170. Một tháng không nghỉ, không tốn tiền ăn tổng cộng 5100 đồng.

Tiền nhà, tiền ăn, tiền điện, tiền học phí của Cửu Tinh, loanh quanh trả hết còn dư tầm 2000 một tháng. Muốn trả hết mười vạn tiền nợ ít nhất phải bốn năm.

Nhưng, bây giờ, ngay lúc này, trong tài khoản của hắn, có một tỷ!

Không lầm đâu.

Một, tỷ. (~3.583.500.000.000 VNĐ: 3 nghìn 5 trăm 83 tỷ 500 triệu VNĐ)

Có chín số ‘0’ đằng sau số ‘1’.

Trần Phong đã đếm đi đếm lại đến lần thứ chín khi nhìn vào tin nhắn trên điện thoại của mình.

Mắt có chút hoa. Trời đất có chút quay.

Triệu Lâm Lâm khịa đời hắn như trò hề.

Nhưng giờ thì mọi thứ lại đẹp như chuyện cổ tích.

"Con ngoan, chịu khổ rồi!"

Sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên Trần Phong biết đến sự tồn tại của người cha này, có vẻ một thân toàn đồ hiệu, nhưng Trần Phong nhìn kiểu gì cũng thấy người đàn ông này như đang xỏ một thân quần vải áo thun, đồ hiệu trên người chẳng ăn nhập gì với chủ nhân cả, tay ông run run nắm lấy tay Trần Phong, nước mắt nước mũi thi nhau rơi lã chã.

Trần Phong liếc nhìn giọt nước mũi sắp rớt xuống tay mình, mặt không đổi sắc rút tay về, ngẩng đầu nhìn cha, nhẹ nhàng nói: “Không khổ.”

Ba cho tôi những 1 tỷ, khổ chỗ nào?

Cha hắn, Trần Tử Hoa nhận tờ giấy từ tay trợ lý, xì mũi cái rột.

Trần Phong thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết tại sao lúc nước mũi Trần Tử Hoa rớt xuống, Trần Phong còn tưởng Trần Tử Hoa sẽ trực tiếp lấy tay lau, sau đó xoa luôn lên tóc của chính mình.

Trần Phong lắc lắc đầu.

Lại sảng rồi.

"Là tại ba, tất cả là tại ba, vì muốn dạy dỗ con nên người mà giấu đến tận bây giờ, cũng 26 năm rồi, ba sợ con giống ba bị nuôi thành đứa trẻ hư ỷ nhà có điều kiện." Trần Tử Hoa lau nước mắt, "Mà ba không ngờ con lại khổ như vậy. Chỉ vì chút tiền có 10 vạn đồng (~358 triệu VNĐ) mà đến nỗi muốn nhảy lầu tự tử. Nếu không phải có giàn phơi đồ bên ngoài tầng 32 thì không biết… sẽ thế nào.”

Trần Phong cười gật đầu: “Cảm ơn cái giàn phơi.”

“Ba đã cho gia đình ở tầng 32, cái nhà đặt giàn phơi bên ngoài ấy 10 triệu rồi. ”

Trần Phong cười nói: “Ba thật hào phóng.”

“Tính ra là bọn họ đã cứu con. Nhớ kỹ, làm người giàu phải cho ra dáng người giàu.”

“Ba nói gì cũng đúng!”

Sau khi cha hắn rời đi, Trần Cửu Tinh đẩy cửa vào.

Bé nhào vào lòng Trần Phong, như con cún con cọ lấy cọ để.

"Sợ lắm hả?" Trần Phong hỏi.

Trần Cửu Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

Bị mấy tên đòi nợ hù dọa, mặc dù Trần Cửu Tinh không cùng Trần Phong rớt xuống, nhưng bé bị cảnh Trần Phong rơi tự do dọa sợ.

Trần Phong sờ sờ đầu Trần Cửu Tinh, nhưng tâm tình dần bình ổn lại.

“Ba.” Trần Cửu Tinh ngẩng đầu nhìn Trần Phong, “Thiên thần mà ba nói lúc mới tỉnh là gì?”

Trần Phong cười cười: “Là ba nói nhảm thôi.”

Mọi người đều nói Trần Phong được giá phơi đồ cứu mạng. Nhưng Trần Phong thực sự đã ngã xuống ngay lúc đó, tận mắt thấy Trần Cửu Tinh vọt khỏi vòng tay hắn nhảy lên thiết bị điều hòa như một con khỉ, và thiên thần cánh đen xinh đẹp ôm hắn bay lên không trung (còn bị rụng lông).

“Mình nhớ lộn rồi, tất cả đều là ảo tưởng trong lúc sảng hồn.” Trần Phong tự trấn an bản thân.

Có người nói chân lý thuộc về thiểu số*. Nhưng trong thực tế, nếu đa số cho là đúng thì nó là đúng, đừng dại dột đi ngược lại đám đông.

(Chỗ này thấy trên web khác ghi là Lenin nói, nhưng học Triết chưa bao giờ thấy câu nói này của Lenin, mà bản gốc trên Tấn Giang tác giả cũng bỏ câu này rồi nên tôi để như này. Phổ cập thêm định nghĩa Marx–Lenin: Chân lý là tri thức phù hợp với khách thể mà nó phản ánh và được thực tiễn kiểm nghiệm.)

Mọi người đều nói hắn được giàn phơi đồ cứu, vậy thì nhất định là giàn phơi đồ cứu hắn.

Trần Phong không có ý định tranh cãi với người khác, sợ người khác sẽ bảo anh là đồ thần kinh.

Thiên thần cánh đen cái quần què, tất cả chỉ là xàm xí.

Giống như vừa nãy hắn tưởng Trần Tử Hoa sẽ lau nước mũi bôi lên đầu, đều là ý nghĩ xàm xí.

Trần Phong xốc chăn xuống giường, đến bên cửa sổ, tình cờ nhìn thấy cha hắn được bao quanh bởi một đám vệ sĩ đang đi về phía chiếc xe dài thòng màu đen.

Trí nhớ và kinh nghiệm sống chỉ vỏn vẹn một tháng ba ngày của Trần Phong không cho phép hắn nhận ra cái xe kia thuộc hãng nào.

Tóm lại, Trần Tử Hoa dùng tay lau mũi, sau đó lấy chính cái tay dính nước mũi ấy bôi lên tóc như vuốt keo, sau đó vòng tay ôm một người phụ nữ mặc váy đỏ bó sát người leo lên chiếc xe dài màu đen đó.

Trần Phong đóng cửa sổ, có chút khó tin.

——Trần Tử Hoa thật sự lau nước mũi bôi lên tóc.

Trần Tử Hoa ngồi trên xe Lincoln, người phụ nữ mặc váy đỏ muốn rót rượu, hắn lắc đầu từ chối.

*Xe Lincoln (những dòng xe tính giá bằng dollar như này tốt nhất coi cho zui nên giả mù không nên search giá :)))Vương Tử Nguệch Ngoạc - Chương 2.1: Cậu ta thật sự là Vương TửNgười đẹp rượu ngon ngay bên cạnh nhưng hắn không một chút hứng thú, chỉ buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng kéo cà vạt, liên tục lau nước mũi lên tóc.

Hắn đang căng thẳng.

Cực kỳ căng thẳng.

Mỗi giây trôi qua lại càng căng thẳng hơn.

Lần thứ mười ba hắn lau nước mũi lên tóc, vươn đầu lưỡi dài liếʍ môi dưới một vòng, hỏi người bên cạnh: "Vừa rồi tôi diễn thế nào?"

"Tốt!" Trợ lý giơ ngón cái.

“Xuất sắc!” Thư ký giơ cả hai ngón tay cái lên.

“Cực kỳ hoàn hảo!” Người đẹp giơ luôn ba ngón.

Trần Tử Hoa lo lắng kéo cà vạt.

Hay lắm, một đống nhận xét vô bổ như shit.

“Tới rồi.” Tài xế thấp giọng nói.

Tim Trần Tử Hoa đập bình bịch muốn vọt ra ngoài. Hắn cố bình tĩnh lại.

Xe dừng, mọi người nhắm mắt yên lặng ngồi tại chỗ. Trần Tử Hoa xuống xe, chân dẫm lên bãi cỏ có chút nhũn ra.

Nơi này như một vùng ngoại ô xinh đẹp, cỏ xanh mơn mởn, hoa dại khoe sắc, bướm bay dập dìu, có cả thác nước chảy róc rách.

Đẹp như tranh vẽ.

Trần Tử Hoa từng bước đi về phía trước, lội xuống hồ, đi tới thác nước.

Hắn quỳ xuống nước, đặt một viên đá xanh vào lòng bàn tay, thành kính nâng lêи đỉиɦ đầu.

Hắn áp môi xuống mặt nước, run rẩy la lớn:

"Thuộc hạ, Lục Phi, trở về nhận lệnh"

Thác nước đột ngột dừng lại, tất cả các dòng chảy, tia phun và giọt nước lơ lửng trong không khí.

Mặc cho ánh sáng mặt trời rải những đốm màu rực rỡ lên trên.

Cảnh tượng trước mắt giống như một bức màn sân khấu lớn, đột nhiên buông xuống.

Thảm cỏ xanh, bông hoa đỏ, bướm dập dìu, thác nước chảy, tựa như những mảng giấy dán tường bị bóc ra, loang lổ nằm trên đất, dần dần trở nên trong suốt rồi biến mất.

Thay thế vào đó là một cửa động đen ngòm.

Trần Tử Hoa từng bước đi về phía cửa động. Càng đi, lưng càng cong, càng đi vóc dáng càng thu nhỏ.

Cuối cùng, hắn biến thành một con cóc với cái bụng dán trên mặt đất, trên lưng dính chất nhầy giống như nước mũi.

"Điện hạ!"