Chương 2.2: Cậu ta thật sự là Vương Tử

Editor: Zuy deadline

Hắn chậm rãi quỳ gối về phía thanh niên bên trên.

Thanh niên giấu đi đôi cánh đen khổng lồ, quay lại, lười biếng ngả người trên ngai vàng.

Mái tóc suôn mượt như lông vũ đều đặn trên đôi cánh đen tuyền, đôi mắt sáng như những viên kim cương màu máu, kỳ lạ lại tạo nên sự hài hòa tuyệt vời trên khuôn mặt xinh đẹp có một không hai. Người đó cực kỳ đẹp, cực kỳ tinh xảo. Nếu không nhìn kỹ vào đôi mắt ấy, người ta sẽ dễ dàng bỏ qua bản tính nguy hiểm, hung bạo mà lầm tưởng người đó chỉ là một Vương Tử được cưng chiều mà vui vẻ sống trong cung điện xa hoa, nhung lụa.

Cậu ta thật sự là Vương Tử, nhưng trong cung điện không có Vương phi.

"Ta, Vương Tử duy nhất."

Trong tay là thanh kiếm, đang lẩm bẩm thì đột nhiên giơ kiếm chỉ vào Trần Cửu Tinh, tay phải quấn vải trắng, một cậu nhóc vừa chỉ vừa hô một câu thần chú kỳ lạ: "Úm ba la xì bùa, tìm thấy nhà ngươi rồi, kẻ thù truyền kiếp của Vương Tử duy nhất còn lại của tộc Cánh Đen ta đây!"

Trần Cửu Tinh trợn tròn mắt nhìn cảnh Vương Tử duy nhất bất diệt bị mẹ xách tai kéo đi.

Trần Cửu Tinh quay đầu nhìn Trần Phong, đôi mắt nhỏ đầy khó hiểu: “Ba, người đó là ai?”

“Trẻ trâu đấy.”

Trần Phong cầm một quả táo, nằm trên giường bệnh tiếp tục đọc tạp chí.

Đây là một tạp chí nhỏ do địa phương phát hành, ngoại trừ vài bài báo hôn nhân và tình yêu cắn xé giày vò nhau lác đác ở phía trước, phía sau hầu như đều là những mẩu quảng cáo nhỏ.

Khi Trần Phong tỉnh dậy một tháng trước, hắn thậm chí không thể nhận ra mặt chữ, vợ hắn, Triệu Lâm Lâm, cảm thấy hắn dùng smart phone chỉ phí của, vì vậy cô đã mang chiếc smart phone của hắn đến cửa hàng ở tầng dưới đổi lấy một chiếc điện thoại cục gạch và ba điếu thuốc lá.

Không có smart phone, tạp chí kém chất lượng trong tay Trần Phong là nguồn tin duy nhất để hắn thu thập tin tức bên ngoài.

Ví dụ như bây giờ hắn tìm thấy một quảng cáo sửa chữa vòi nước trên mấy trang quảng cáo của tạp chí.

Đêm qua, Trần Phong nghe thấy tiếng vòi nước vẫn luôn rỉ ra chảy tí tách. Vốn định tự mình sửa, nhưng giờ đã có một tỷ trong tay, 168 đồng thay vòi mới chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng lá.

Trần Phong gọi điện, thợ sửa ngay lập tức hứa sẽ thay vòi trong ngày hôm nay.

Trần Phong yên tâm hẳn.

Tiếng tí tách của vòi nước khiến hắn mất ngủ cả đêm qua, thậm chí trong mơ cũng toàn thấy vòi nước rỉ.

Nhưng mà có những giấc mơ quỷ dị hơn thế xảy ra rất nhiều lần, hắn còn mơ thấy tiếng tí tách kia không phải do vòi nước rỉ mà là do một con quái vật đen thùi lùi thè lưỡi, nhỏ nước dãi phía trên vòi.

Trần Phong cười cười lắc đầu.

Có lẽ Trần Phong hắn còn giàu trí tưởng tượng hơn hắn nghĩ.

Trần Phong chỉ vì quá sốc do chứng sợ độ cao mà ngất xỉu, thực ra cơ thể vẫn khỏe như vâm, sau khi truyền xong một chai nước muối sinh lý, hắn cùng con trai về nhà.

Ngay khi Trần Phong bước vào cổng tòa nhà, hắn chợt nhớ ra chiếc xe điện ở tầng hầm ngày hôm qua đã quên sạc.

Trần Cửu Tinh nhìn thấy Trần Phong đẩy xe điện xuống tầng hầm. Bất giác lùi lại một bước.

Bé mở to đôi mắt ngấn nước, sợ hãi nhìn Trần Phong, thì thầm: “Ba, con không xuống đó đâu, tối thui.”

Trần Phong nhìn xung quanh, có chút khó xử.

Hắn không yên tâm để Trần Cửu Tinh một mình.

Đúng lúc này, Vương Bát Cường cùng con gái Vương Thập Mỹ xuống dưới nhà.

Vương Thập Mỹ nhiệt tình chào hỏi Trần Cửu Tinh, hai đứa trẻ trò chuyện rất vui vẻ.

Vương Bát Cường nói với Trần Phong: “Cậu cứ đẩy xe vào đi, tôi giúp cậu giữ đứa nhỏ.”

Sau đó, hắn từ trong tay lấy ra một viên chocolate, xé gói, bẻ ra. Nửa lớn đưa cho Trần Cửu Tinh, nửa nhỏ cho Vương Thập Mỹ: “Cửu Tinh, Thập Mỹ, ăn chocolate này!”

“Cảm ơn chú Cường!” Trần Cửu Tinh vui vẻ cầm lấy viên chocolate.

Trần Phong thở dài.

Vương Bát Cường thực ra là một người hàng xóm tốt, không nói đến chuyện khác, hắn ta rất quan tâm đến Trần Cửu Tinh và Triệu Lâm Lâm.

Hắn và Vương Bát Cường vốn có thể làm bạn - nếu Vương Bát Cường không ngủ với vợ hắn.

Trần Phong định thần lại, mới phát hiện đã đẩy xe xuống tầng hầm.

Khu phức hợp hai tòa nhà này có một tòa là bất hợp pháp, tầng hầm cũ vừa tối vừa nhỏ.

Trần Phong muốn bật đèn xe, bật xong mới nhớ ra đèn xe điện đã hỏng mấy ngày. Không có cách nào đành cứ thế sờ soạng tiến về phía trước trong bóng tối.

May thay, đôi mắt dần thích nghi với bóng tối. Trần Phong lần mò tìm được tầng hầm nhà mình, mở cửa, bật đèn, sau đó sạc xe điện.

Sau khi tắt đèn và đóng cửa tầng hầm, cả tầng hầm lại chìm vào bóng tối mịt mù như trước.

Trần Phong chỉ có thể dựa vào tường mà đi từng bước về phía trước.

Tầng hầm quanh năm không được quét dọn, đi được hai bước nghe toàn tiếng giẫm phải rác lạo xạo, Trần Phong cảm thấy trước ngực nóng bức, nhưng sau lưng lại mát mẻ một cách kỳ lạ, mát mẻ đến có chút âm trầm, quỷ dị.

Giống như một con quái vật cả người đổ mồ hôi lạnh, từng bước đi phía sau hắn, từng chút một,trong không khí mùi xác thối thoang thoảng.