Chương 1

“Quốc Đống, Yên Nhiên hai đứa mau lên. Mau chuẩn bị đầy đủ hành lý, đừng để đến Thôn rồi muốn mua cũng khó, mẹ không có biến ra được cho các con đâu”. Mẹ Lăng đang không ngừng thúc giục hai đứa con lớn chuẩn bị, hai cái đứa này lần nào trở về cũng bảo thiếu mất cái này, thiếu cái kia. Làm bà mệt mỏi với bọn chúng. Bà còn phải dọn hành lý cho bà cùng với Quốc Hưng, con trai nhỏ mới 6 tuổi của bà, hai đứa kia đã 16 tuổi rồi, cũng đã tốt nghiệp cấp ba sắp lên Đại học đến nơi, mà vẫn không khiến bà an tâm được.

“Mẹ à, mẹ đừng có mắng bọn con nữa, ba còn chưa xong đâu đấy”. Yên Nhiên lè lưỡi, kéo mũi dùi về cho ba cô.

“Ông Lăng, ông còn chờ gì nữa hả, cái nhà này, không có tôi đúng là không được mà”. Ba Lăng cười hề hề, làm gì còn dáng vẻ Bác sĩ Viện trưởng người người kính trọng nữa chứ. Ông vác bụng bia ngồi đó, ngoan ngoãn xếp quần áo theo chỉ đạo của mẹ Lăng, nữ bác sĩ cũng là nữ tướng có quyền cao nhất trong nhà.

“Vợ à. Bà đừng cằn nhằn nữa. Chúng tôi xong ngay thôi. Yên tâm, sẽ không để xót thứ gì đâu”. Ba Lăng nói xong, ông liền quơ hết những thứ có thể mang vào Vali. Lại liếc xéo hai đứa nhóc bên cạnh.

“Hai đứa dám quên thứ gì, ba nhất định đánh gãy chân hai đứa. Không được để vợ ba lo phiền não nữa, nhanh cái tay cái chân lên nào”. Yên Nhiên và Quốc Đống đầu đầy hắc tuyến, lão ba sợ vợ thành tinh rồi. Bây giờ lại muốn ra oai với bọn cô. Nghĩ tình ông ta có cung cấp mấy con nòng nọc, để tạo ra hai đứa. Yên Nhiên và Quốc Đống liền tha thứ cho ông ba vậy, mặc ông ba cứ muốn làm gì làm đi.

“Vợ à, bà thấy tôi nói có đúng hay không, bà cứ thoải mái, đừng căng thẳng nữa nhé, có tôi ở đây dẫn dắt, bọn trẻ nhất định sẽ làm tốt, chuẩn bị chu đáo mà”. Ba Lăng vỗ ngực xưng tên, một bộ rất được việc, trông ngứa mắt vô cùng. Quả nhiên.

“Có ông dẫn dắt tôi mới lo thêm đấy. Lần trước ông bảo quên mất cái điện thoại, không liên lạc được với ai, báo hại cả nhà phải nhờ hết người này đến người khác còn ở Thịnh Kinh vào nhà lấy nó gửi cho ông còn gì. Còn có lần ông bảo quên mang cả đồ ngủ, mua mới thì bảo không quen, cũng là tôi phải giặt mỗi ngày cho ông đấy. Chúng ta là về thôn trang, không phải ở thành phố, một là ngoan ngoãn chuẩn bị đầy đủ, hai là chịu đựng. Ba cha con các người xem mà làm đi”. Mẹ Lăng trừng mắt, ba người liền ớn lạnh. Lập tức moi hết đồ ra, muốn kiểm lại từng món.