Chương 1

Kiều Hạ Vũ thân là Nữ Đế Giáng Hoa, lại vì tăng ca bình ổn thiên địa mà tử vong. Quay đi quay lại thế mà lại xuyên không về trăm ngàn năm sau trên thân thể của một sinh linh mới ra đời.

Năm Thiên Nguyên thứ 4, Tư Thiên Lệnh của Tư Thiên Giám tính ra được trong tháng ấy sẽ có sự xuất hiện của một nhân tố làm thay đổi cả Nam Nguyệt quốc. Dùng chính máu của mình để gửi huyết thư về lời nhắn này tới Hoàng đế, xong ông liền phun ra một búng máu mà chết.

Ngày 28 tháng 4 năm ấy, hậu viện của Lang trung bộ Binh Kiều Trung Sơn có một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, lấy tên Kiều Hạ Vũ. Mang theo sức mạnh, kinh nghiệm và ký ức kiếp trước, nàng quyết tâm một đời này chỉ muốn làm sâu lười.

Đại phu nhân Kiều gia là Phùng thị hạ sinh Kiều Hạ Vũ, trong phủ Lang trung bộ chia ra làm hai phe, một bên vui mừng cực độ vì mẹ tròn con vuông, một bên ảm đạm tức giận.

Lang trung bộ Binh Kiều Trung Sơn là một viên quan tứ phẩm, nổi tiếng là chung thủy, trong nhà còn 1 thiếp thất xinh đẹp như hoa nhưng chỉ độc sủng Phụng thị. Nghe tin mẹ con bình an, sau khi ra khỏi cung, ông liền chạy vội về nhà tổ chức tiệc mừng nho nhỏ trong viện.

Tóm lại, viện đại phu nhân tưng bừng bao nhiêu thì phía viện di nương và viện của lão thái thái lại âm u bao nhiêu. Thứ nhất, việc độc sủng vốn đã khiến hai người nọ không vui. Thứ hai, đứa trẻ sinh lần này lại là nữ nhi, lão thái bà tất nhiên buồn bực không thôi, trong lòng chửi mắng Phùng thị cả trăm lần.

Kiều Hạ Vũ mới sinh ra, bà vú vỗ thế nào cũng không khóc, mọi người lo lắng rằng phải chăng nàng có bị câm. Liên tục ngày thứ ba, thứ tư đều ăn ăn ngủ ngủ nhưng lại không phát ra một tiếng nào. Thật kỳ lạ, Kiều lão gia liền cho gọi đại phu đến khám nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Mười ngày sau đó, đại phu nhân lấy nước mắt rửa mặt, lão gia dỗ thế nào cũng không thể bớt thương tâm.

Chuyện này lan ra toàn phủ, ai ai cũng biết. Lão phu nhân cho gọi Phùng thị đến trách móc rằng đã không thể sinh thêm một đứa con trai, mà lại còn sinh ra một đứa câm điếc. Phía bên kia, nhị di nương thì cười mỉa mai, dặn dò nha hoàn chú ý đến Kiều lão gia xem khi nào ông chán nản với Phùng thị để nàng có thể kịp thời qua đưa đẩy, biết đâu lại nhận được sủng ái.

Khi Kiều Hạ Vũ được 15 ngày tuổi, nàng đã chính thức mở ra sự tiếp nhận với cuộc đời mới. Nhìn xung quah chỉ thấy một nữ nhân mặc trang phục phụ nhân đang ngồi lấy khăn thấm nước mắt, nàng thấy phiền, là nghe khóc rấm rứt muốn phiền. Nàng đập đập nắm tay nhỏ bé vào cạnh nôi để kháng nghị nhưng vì sức lực quá yếu nên cũng chẳng có tác dụng gì.