Chương 1: Ước Mơ Thành Sự Thật

Vi lao ra khỏi cửa, chạy thật nhanh trên đường. Cô suýt nữa là va vào hàng xóm, trước khi nghe thấy tiếng mắng, Vi vội vàng chào hỏi lễ phép trước:

“Cháu chào bác ạ! Cháu đang có việc gấp, xin lỗi bác nhé!”

Nói rồi Vi chạy mất dạng, đúng là lời chào luôn cao hơn mâm cỗ, và lời chào giúp ta tránh bị chửi mắng (dù ta sai, trong trường hợp nhẹ thôi).

Vi gấp rút đi tới trước cửa công ty, lao vào trong như tên bắn, chấm công thật nhanh rồi ngồi vào ghế.

“May thế! Sếp chưa tới.” - Vi thở phào, vuốt ngực thở dốc.

Lan Anh quay sang, nhìn Vi rồi trêu ghẹo:

“Lại đi muộn, tối qua bận với anh nào nên dậy không nổi à?”

Vi bĩu môi, giả bộ không nghe ra ý trêu chọc:

“Nay có mang gì ăn sáng không?”

Lan Anh lấy từ túi xách ra bánh và sữa:

“Thế này thôi, ăn tạm đi.”

Vi cầm lấy, vừa ăn vừa khởi động máy tính lên.

GIỜ NGHỈ TRƯA

Vi ngửa cổ ra sau, nhìn quạt trần quay vòng vòng.

“Bao giờ công ty mới thay quạt trần bằng điều hòa vậy? Nắng nóng như này mà dùng quạt trần, công ty tiết kiệm điện quá!” - Vi lẩm bẩm nói chuyện, có chút khó chịu.

Lan Anh từ bên ngoài bước vào, nghe thấy cũng bồi thêm một câu:

“Công ty mình ngoài nghèo ra, được cái thân thiện với môi trường.”

Vi thở dài:

“Ước gì có cơ hội…”

Lan Anh mang hộp cơm ra, bắt đầu ăn:

“Cơ hội gì? Muốn tới công ty mới để làm việc à?”

Vi gật gù, tự nhiên bật cười:

“Tao có nộp CV rồi, mà bên kia chưa thấy động tĩnh gì.”

“Sao mày bảo sẽ gắn bó với công ty mình cho tới khi phá sản?”

Nghe Lan Anh nói thế, Vi càng thấy buồn cười hơn:

“Mày thấy công ty mình chưa đủ giống phá sản à? Tệ gần bằng rồi đấy.”

Lan Anh vừa ăn vừa gật gù, hai má phồng căng cả lên.

“Cũng đúng, nhưng tao vẫn sẽ gắn bó cả đời với công ty này.”

Vi kinh ngạc nhìn Lan Anh:

“Mày nói thật đấy à? Mày có gian díu với sếp đúng không?”

“Con này nghèo quá nên ngáo hả?”

Vi tự nhiên suy nghĩ sâu xa, dù não cô cũng chẳng nghĩ ra được cái gì sâu xa.

Đột nhiên Vi lại ước:

“Nếu mà tự nhiên chết đi rồi tái sinh vào một thân phận mới nhỉ? Tao muốn có một thân phận mới tốt hơn bây giờ, tao sẽ làm lại cuộc đời, tao sẽ mua xổ số thành tỷ phú.”

Lan Anh mặc kệ Vi nói lảm nhảm bên tai, dù sao nghe cũng quen. Bây giờ trong đầu Vi chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại “nếu có thể, nếu như, nếu lúc đó…”

TAN LÀM

Vi nhìn đồng hồ chằm chằm, khi đồng hồ chỉ đúng 5 giờ chiều, Vi cầm túi chạy đi ngay.

“Mai tao trả tiền ăn cho nhé!”

Lan Anh liền đáp theo:

“Ok nha!”

Vi hào hứng lao ra ngoài, cuộc đời nhân viên lương 5 triệu sung sướиɠ nhất chính là giờ phút này!

Vi vui vẻ, Vi hào hứng, và Vi gặp tai nạn giao thông.

“Tại sao…”

Vi vì vui quá mà lao ra đường không nhìn, bị tai nạn, trước khi chết chỉ kịp suy nghĩ về việc tại sao lại bất ngờ như thế.

Cuối cùng Vi kết thúc cuộc đời.