Chương 1: Cửu công chúa

Mật Du Ninh, Cửu công chúa của hoàng triều Đại Hạ đã chết, chết vì bị người hạ độc.

Nàng lúc này với trạng thái của một linh hồn đang nhìn gương mặt, thi thể vừa ngã xuống đất, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, còn có không dám tin tưởng.

Nàng ở trong cung luôn đề phòng chặt chẽ từ lúc nhỏ cho đến khi lớn, nơi chốn thật cẩn thận, đối với thủ đoạn âm u của hậu cung, nàng vẫn luôn có thể vượt một cách thuận buồm xuôi gió.

Cho dù sau này khi nàng gặp được nam nhân tôn quý kia, được đối phương che chở, cũng chưa từng thả lỏng cảnh giác.

Nhưng rõ ràng đều cẩn thận đến vậy, nàng sao có thể bị trúng chiêu chứ ?

Nhưng sự thật nằm ngay trước mắt, nàng đích xác bị người hạ độc hại chết, lúc này thi thể còn nằm trên mặt đất dần mất đi hơi ấm.

"Ha ha ha...... Mật Cửu, ngươi cũng có hôm nay! Chết đi... Đều chết đi!"

Mật Du Ninh nhìn nữ nhân đang đứng bên thi thể nàng, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo.

Rõ ràng nữ nhân có diện mạo khí chất ôn nhu nhã nhặn đến thế, lúc này lại trở nên điên cuồng như vậy, sắc mặt cũng chậm rãi vặn vẹo.

Thật là khó coi a.

Khương Uyển, hòn ngọc quý của phủ Thừa tướng, cũng là Vương phi tương lai của nam nhân vẫn luôn che chở nàng. Hắn so với vị ngồi ở trên long ỷ kia, quyền thế còn cao, còn tôn quý hơn.

Mật Du Ninh không rõ, nữ nhân này vì sao lại muốn gϊếŧ nàng, giữa bọn họ đâu có ân oán gì?

Một loạt tiếng bước chân trầm ổn chỉnh tề và có quy luật từ ngoài cửa phòng truyền đến.

Mật Du Ninh phiêu (*) ở giữa không trung nhìn về phía cửa nơi thanh âm phát ra. Cùng lúc đó Khương Uyển đang điên cuồng ở trong phòng, cũng đem tầm mắt phóng ra ngoài cửa.

(*) phiêu: bay bổng, kiểu trạng thái của linh hồn

Chỉ thấy từ ngoài cửa vọt vào một đám hắc y nhân, vừa vào phòng liền đem Khương Uyển chặn lại, thậm chí còn thô lỗ đem miệng nàng ta lấp kín.

Mật Du Ninh biết những người vừa xông vào là thuộc hạ của ai.

Nàng nhàn nhạt nhìn về phía cửa. Quả nhiên là nam nhân kia xuất hiện.

Một nam nhân tuấn mỹ, trời sinh cao quý, sinh ra trong tay đã nắm trọng quyền, từng bước một mà đi vào phòng. Bước chân hắn ưu nhã lại nhanh chóng, cả người tản ra một cỗ khí tràng cường đại không ai có thể sánh bằng.

Khi đôi mắt lạnh lẽo của nam nhân nhìn thấy thi thể nàng, có một tia phức tạp cùng áy náy.

Thấy vậy, Mật Du Ninh không hiểu.

Người nam nhân này từ khi nàng còn chưa trưởng thành liền vươn tay đem nàng mang ra khỏi "cái vực sâu ăn thịt người" hoàng cung.

Lúc này một tia áy náy kia đến tột cùng là từ đâu mà đến?

Nam nhân bước chân trầm ổn, bước từng bước tới bên cạnh thi thể của nàng. Hắn thật cẩn thận mà bế nàng lên.

Nam nhân ôm nàng đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Khương Uyển.

" Gϊếŧ !"

Lạnh băng, không hề chứa đựng cảm tình, từ đôi môi đầy gợi cảm của hắn phát ra. Ánh mắt kia càng là lạnh băng dị thường, mang theo sát ý rõ ràng.

Sau tất thảy, Mật Du Ninh liền không nhớ rõ. Nàng bị hắn đưa lên trên giường băng. Đôi mắt của nam nhân tràn đầy tia sáng ôn nhu, nhẹ nhàng vì nàng chải vuốt tóc.

Linh hồn của nàng vẫn luôn đứng trước giường. Ánh mắt hắn dường như lơ đãng nhìn nàng một cái, ngay sau đó khóe miệng treo lên ý cười đầy ôn nhu.

Trên gương mặt lạnh băng, hàn ý kia đã biến mất.

"Tiểu Cửu, chờ một chút."

Mật Du Ninh nghe vậy sửng sốt.

Từ từ ——

Chờ cái gì?

Nhưng mà còn không đợi nàng tự hỏi, liền cảm giác được một trận áp lực mang nàng rời khỏi căn phòng này.

Ý thức của nàng cũng lâm vào hôn mê, trước mắt chỉ có một mảnh hắc ám.

"Một sợi thần hồn của Thượng cổ chi thần, Thánh Nữ chi thần đã quay về, tiến vào 3000 thế giới, toàn bộ muôn ngàn chúng sinh cúi đầu ——"

Ngay lúc Mật Du Ninh lâm vào hôn mê, chỉ nghe thấy một lời nói đầy mơ hồ vừa giống thật lại vừa như giả.

Nàng nghe không hiểu, cũng không rõ đây là ý gì.

Tuy nhiên nàng biết mình đã chết. Không chết trong sự tranh đấu của hậu cung u ám, mà là chết trong tay Vương phi tương lai của Nhϊếp Chính Vương Đại Hạ hoàng triều.

Nàng cả đời này, thật là ngắn ngủi a.

Mật Du Ninh không biết ngay sau khi nàng rời đi, tất cả những thứ thuộc về thế giới này, đều lâm vào hình thức yên lặng.

Ngay cả nam nhân tuấn mỹ vẫn luôn canh giữ bên thi thể của nàng, cũng theo đó mà biến mất không thấy.