Quyển 1 - Chương 1.1

Cốt truyện: Tìm cách gặp mặt nam chính giáo bá, trở thành bạn ngồi cùng bàn.

Ôn Ngôn đang trên đường đi đến nơi xem mắt thì bị một hệ thống trói định, tự xưng 001, yêu cầu cậu đi đến thế giới ngôn tình hoàn thành nhiệm vụ, thu thập năng lượng, sau đó mới có thể đưa cậu trở về thế giới cũ.

“Ký chủ, đừng buồn nữa, cậu nhìn xem tôi đúng lúc ở nơi đó bị tiêu hao hết năng lượng lại đúng lúc gặp được nơi đó không có ai chỉ có mình cậu, việc này chứng minh hai chúng ta rất có duyên phận.” Hệ thống 001 chột dạ mà an ủi ký chủ mới là Ôn Ngôn người đang có vẻ mặt vô cùng u oán.

Ôn Ngôn “Ha hả” hai tiếng không nói tiếp, trên thân vẫn tồn tại một luồng oán khí thấp.

001 càng thêm chột dạ, cpu của hệ thống bay nhanh vận chuyển.

“Ký chủ, không phải vừa lúc cậu không muốn đi xem mắt sao? Tiểu thế giới rất tốt a! Chẳng lẽ cậu không muốn tới một thế giới có thêm một người vợ, nghênh cưới bạch phú mỹ, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh sao?”

Thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ?

Bảo vệ nguyên nữ chính đáng thương không bị nữ phụ ác độc chiếm đoạt vị trí.

Đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh cưới bạch phú mỹ.

Nói chưa dứt lời, nhắc tới việc này làm oán khí của Ôn Ngôn lớn hơn nữa.

“Không, tôi không muốn.”

“Vì sao không muốn?” Lời đề nghị tốt cỡ nào a.

Ôn Ngôn trầm mặc một lát, “Thật ra tôi thích nam, đối tượng xem mắt cũng là nam.”

“A...”

Hệ thống nghẹn họng, tiểu hệ thống mới sinh ra giả thiết chỉ có thế giới ngôn tình, không nghĩ tới trói định ký chủ đầu tiên lại là cong.

Một vùng không gian trắng xoá của hệ thông không khỏi bị u ám vài phần, giống như tâm tình của một người một thống bây giờ vậy.

Ôn Ngôn biết hệ thống cũng bị chịu đả kích, không khỏi tràn ra vài phần đồng tình với một người một hệ thống, trấn an bản thân tiếp nhận hiện thực.

“Dù sao cũng đi không được, đi thôi! Đi hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành sớm một chút thì có thể về nhà sớm một chút!”

Cứ như vậy, đôi anh em cùng cảnh ngộ chắp vá bắt đầu hành trình xuyên nhanh.

Hệ thống ngôn tình 001 còn không biết được, bao nhiêu đó đả kích chỉ là mới bắt đầu mà thôi, ở trong tiểu thế giới nó sẽ bị đả kích càng thêm thảm thiết, tam quan không ngừng xây dựng lại, hận không thể về lò nấu lại.

Thời không vừa chuyển, tại tân thế giới.

Rõ ràng tháng 5 nhưng lại phá lệ oi bức, không trung một màu xanh lam, mây trắng xen vài tia táo. Trên bục âm thanh phấn viết trên bảng đen không ngừng vang lên, trên sân bóng thỉnh thoảng truyền đến một ít âm thanh hoan hô cùng bóng rổ hỗn loạn. Trên rào chắn màu đen tại nơi xa của vườn trường, hoa tường vi nở rộ cực kỳ rực rỡ.

Ôn Ngôn nhắm mắt cảm nhận được bầu không khí vườn trường khiến người hoài niệm sau đó chậm rãi tiếp nhận tin tức trong hồi ức của nguyên chủ.

Nguyên thân tên Ôn Ngôn là trưởng tử của Mạc gia, anh trai của Mạc Thời Duy nguyên nữ chính thế giới này, lúc nhỏ cha mẹ ly dị nên thay tên sửa họ, đi theo mẹ di cư sang nước ngoài nhiều năm.

Nữ phụ Nhan Tịch là con gái của chồng trước với người vợ mới cưới của cha Mạc, không ngừng hãm hại khiến nguyên nữ chính và cha mình không ngừng xa cách, giăng bẫy khiến nguyên nữ chính bị người cưỡng bức sau đó tự sát mà chết. Ôn Ngôn biết được nguyên nhân chết của em gái nên báo thù, lại bị nam chính đả kích không ngừng, cuối cùng bị tai nạn xe cộ tử vong.

Đúng là quá thê thảm! Ôn Ngôn không khỏi tấm tắc cảm thán nói, mở to mắt đánh giá cảnh sắc vườn trường. Sau khi Ôn Ngôn tiến vào thế giới này, chuyện thứ nhất chính là đóng gói hành lý về nước.

Mẹ của nguyên chủ đã tái hôn, ở nước ngoài nguyên chủ vẫn luôn một mình cư trú, lâu lâu mẹ của nguyên thân mới dặn dò vài câu, cũng không quản cậu nhiều lắm, mà cậu là con trai duy nhất của cha Mạc nên lần này về nước khiến cha Mạc rất vui vẻ, phòng của cậu ở Mạc gia vẫn luôn giữ như cũ, Mạc Thời Duy biết cậu về nước cũng đặc biệt vui mừng, chỉ có Nhan Tịch cùng mẹ của cô ta không quá vừa lòng, cảm giác đứa con trai này trở về chính là muốn tranh gia sản.

Một trận gió nhẹ thổi bức màn khẽ nhúc nhích, mang vài phần khô nóng bên ngoài vào căn phòng.

Lục Phương Trì ngủ gần hai tiết, cảm giác thân thể có chút cứng đờ, chuẩn bị giãn ra một chút đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ, đôi mắt buồn ngủ mê mang, không cẩn thận liếc ra ngoài hành lang thấy một thân hình tuấn tú cao dài, phần cổ hơi lộ ra làn da trắng bạch, đường cong của sườn mặt nhìn qua thập phần thanh tuyển, ăn mặc một thân đồng phục trắng xanh rất chỉnh tề, không khó suy đoán hắn khẳng định lớn lên rất đẹp.

Giống như cảm nhận được đánh giá của hắn nên nam sinh kia xoay đầu lại xem hắn, quả nhiên lớn lên rất đẹp.

Khuôn mặt của thiếu niên kia rất là tinh xảo, mặt mày bình tĩnh hờ hững, đồng tử nâu thẫm nhìn về phía hắn không gợn sóng, đạm mạc thoáng nhìn, liền xoay người gõ cửa vào văn phòng giáo viên.

Đôi mắt thanh lãnh ấy giống như khắc rất sâu ở trong trí óc của hắn, cơn buồn ngủ của Phương Trì tan đi vài phần, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh, hắc, ánh mắt gì vậy, một soái ca cao lớn như hắn ngồi tại đây vậy mà bị cậu ta xem như không có gì, xem thường người sao?

Không quá buồn ngủ, Lục Phương Trì lười nhác dựa người vào ghế dựa, tay tùy ý xoay bút, ánh mắt dừng ở trên bảng đen, đầu phóng không, có chút nghi hoặc người nọ là ai, hình như lúc trước chưa thấy qua, mặc đồng phục của trường bọn họ, là học sinh mới tới sao? Hừ, vậy thì nên cho cậu ta biết ai mới là đại ca trong trường học này, vậy mà dám làm lơ hắn.

Đàn em bên cạnh có chút ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau ánh mắt ám chỉ.

Trì ca… có phải đang nghe khóa không?

Bầu trời rơi xuống mưa lớn sao?

Không thể nào?

Lục Phương Trì không biết đàn em của hắn đang suy nghĩ cái gì, Ôn Ngôn cũng không biết trong đầu Lục giáo bá suy nghĩ cái gì, giờ phút này cậu đang ngồi ở trong văn phòng giáo viên biểu tình đạm mạc, nội tâm nhiệt liệt cùng hệ thống giao lưu.

“Nam chính rất tuấn tú u! Hì hì hì, tiểu chó săn, tôi thích.”

Chuông cảnh báo của hệ thống nổ vang, "Nơi này là thế giới ngôn tình, ký chủ cậu cũng không nên xằng bậy.”

Nội tâm của Ôn Ngôn một trận khinh thường, “Ai suy nghĩ xằng bậy chứ? Tôi là loại người này sao? Hắc hắc, tôi chỉ thưởng thức một chút thôi.”

Hệ thống cảnh giác, không ngừng dặn dò cậu, Ôn Ngôn nghe vào tai này ra tai kia.

“Đinh linh linh” chuông tan học vang.

“Ôn Ngôn, đi thôi, cô dẫn em đến phòng học.” Nữ chủ nhiệm lớp trẻ tuổi nói chuyện rất ôn nhu, dẫn theo bạn học mới tới vào lớp, gõ bàn khiến cả phòng học lộn xộn trở nên an tĩnh khi thấy đến Ôn soái ca.

“Đây là bạn học mới tới của lớp chúng ta, lúc trước ở nước ngoài học tập, gần đây mới vừa về nước, bạn ấy rất ưu tú, được rất nhiều giải thưởng thi đua, mọi người có thể cùng bạn Ôn Ngôn giao lưu nhiều chút.” Sợ học sinh mới tới vì tính cách quá lãnh đạm mà dung nhập không được với lớp, chủ nhiệm lớp không khỏi nói thêm vài câu, sau đó bảo cậu tự giới thiệu.

“Chào mọi người, tôi tên là Ôn Ngôn, về sau mong chỉ dẫn nhiều hơn.”