Chương 1: Thế giới 1 ≪Vườn trường≫

Lục Kỳ chậm rãi mở mắt ra thứ đầu tiên đập vào mắt cậu đầu tiên là một cái màn dày cộp không biết đã giặt đi giặt lại bao nhiêu lần, dùng cũng không biết đã bao nhiêu năm mà ố vàng có điểm cũ nát. Phóng mắt ra bên ngoài, ba cái giường khác nối nhau nằm. Hiển nhiên đây là kí túc xá sinh viên.Lục Kỳ vốn là con trai duy nhất của Hồ Vương người hiện tại đang là chủ nhân Yêu vực. HồVương lấy vợ mấy trăm năm mới sinh được một Lục Kỳ liền chiều cậu đến vô pháp vô thiên,

muốn gì được nấy thành ra có một số kẻ nhìn không vừa mắt liền ra tay hãm hại.

Năm nay cậu mới 18 cũng vừa học được các hóa hình nào có sức chống trả liền bị người ta dồn vào đường cùng liền cắn răng nhảy vào khe thời không. Dù sao nhảy vào thì còn có một đường sinh cơ, không nhảy thì chỉ có con đường chết.

Sau đó cậu gặp được hệ thống.

Hệ thống giao cho cậu nhiệm vụ giải cứu các thế giới đang trên đà diệt vong, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, thành công giải cứu 10 thế giới liền đưa cậu trở về thậm chí còn có thể nâng cao yêu lực để cậu dễ dàng đem đám người từng khi dễ mình dẫm dưới móng vuốt.

Không thể không nói, Lục Kỳ động lòng rồi.

Thế nhưng tại sao lại là kí túc xá, ở kí túc xá thì rõ ràng là học sinh mà học sinh thì rõ ràng là phải đi học, Lục Kỳ, người vừa nhìn thấy sách vở là đầu váng mắt hoa lông dựng đứng tỏ vẻ...sống không bằng chết.

[Đang truyền tải dữ liệu thế giới]

[Truyền tải hoàn tất, mong kí chủ kiểm tra và nhận]

Trong đầu xuất hiện một vài đoạn video, đang nằm bẹt thành một cái bánh hồ ly siêu to khổng lồ Lục kỳchẹp chẹp miệng, hệ thống này thần kì thật đấy, còn có thể truyền thừa hình ảnh vào đầu cậu, cậu chỉ thấy những ngọc giản công pháp cao cấp làm được điều này thôi.

Video không dài, tóm tắt đầy đủ những điều cần thiết. Nếu những đoạn video này hợp thành một bộ phim đầy đủ thì nó chắc chắn mang tên “Cách hủy diệt thế giới”.

Khí vận chi tử của thế giới này là một yếu tố ngoại lai, cô ta vốn là một nhân viên văn phòng do tăng ca quá nhiều dẫn đến đột tử.

Sau khi chết chẳng hiểu sao lại có một cơ duyên, xuyên tới thế giới tiểu thuyết mà cô ta đang đọc dở. Từ nội dung tiểu thuyết lấy lòng một đám người không giàu có thì cũng quyền thế ngập trời, làm bọn họ chết mê chết mệt vì cô ta mà làm mọi thứ.

Chỉ thế thôi thì chả có gì nghiêm trọng cũng chẳng dẫn đến thế giới diệt vong. Chân chính khiến thế giới đi vào hồi kết là cô gái này gián tiếp gây ra không biết bao nhiêu cái chết của rất nhiều

người trong đó có một nữ tiến sĩ thiên tài, người đáng lẽ sẽ xây dựng thành công Thành Lơ Lửng, cứu con người khỏi các loại biến dị thú trong tương lai.

Không có Đảo Lơ Lửng con người bị biến dị thú tứ phía săn đuổi, tuyệt diệt vào năm thứ 290 sau khi cô ta chết, thế giới cũng end game luôn.

Thân thể mà Lục Kỳ xuyên vào là một tên học sinh mồ côi từ vùng núi khó khăn mới được tài trợchuyển vào nhờ chương trình bảo trợ của quốc gia. Khác với kiểu học sinh vùng núi được bảo trợ khác chăm chỉ học tập hướng tới tương lai thì tên này là một kẻ biếи ŧɦái chính hiệu.

Trộm đồ lót, đột nhập nhà tắm nữ, gửi ảnh chụp trộm đe dọa nữ sinh, không việc gì là hắn chưa làm.

Do tính cách âm u nhu nhược mà trở thành tiêu điểm bắt nạt của người khác.

Từ sau khi gặp được khí vận chi nữ, được cô ta giải vây trong một vụ bạo lực học đường hắn bắt đầu si mê cô ta như điếu đổ. Sau này trong một buổi liên hoan, lợi dụng khí vận chi nữ say rượu sàm sỡ thì bị nam chính bắt dính, hắn bị đánh cho một trận phải nằm viện mấy tháng, những chuyện xấu trước đó cũng vỡ lở, hắn bịnhà trường đuổi học còn bị gia đình các nữ sinh hắn từng đe dọa tống vào tù, trong tù không bao lâu sống sờ sờ bị người đánh đến chết.

Bánh hồ ly Lục Kỳ vươn vai bò vào phòng tắm, nhìn thân thể trước mặt, nhếch môi cười.

Thân hình của thân thể này còn khá tốt không béo ú mập xệ chỉ có điều da hơi rám nắng. Vì từ vùng núi đến da không được mịn màng. Tóc tai dài ngoằng bù xù che kín cả mặt. Mùa hè nóng gần chết còn mặc áo cao cổ còn luôn thui thủi một mình ngồi tít cuối cùng của lớp chẳng ma nào để ý.

Lần đầu tiên hồ ly họ Lục thấy ưng ý tên con người này.

Dáng vẻ này có thay đổi bao nhiêu thì người ta cũng chẳng nhận ra.

"Hệ thống, dung hòa linh hồn cho tôi"

[Đang dung hòa linh hồn, vui lòng trờ trong giây lát]

[Dung hòa thành công, xin kí chủ kiểm tra và nhận]

Ngắm bản thân trong gương dần dần trở lại với dáng vẻ quen thuộc Lục Kỳ vô cùng hài lòng, ngâm nga một điệu nhạc, vui vẻ bắt đầu tẩy rửa bản thân. Cậu là một con hồ ly sạch sẽ, sạch sẽ thì lông mới bông xù trắng

muốt, mới có nhiều người yêu.

Vì thế khi Lâm Duật trở về, lấy quần áo vào nhà tắm muốn tắm một trận cho đã, rửa trôi mồ hôi và bực bội do nắng nóng bên ngoài lưu lại liền thu vào mắt một vẻ đẹp làm hắn chút nữa không kiểm soát được máu múi.

Thiếu niên thân thể nhỏ gầy cùng làn da trắng nõn, cặp mông căng tròn bóng loáng vui vẻ đưa qua đưa lại theo nhịp hát ngâm nga.

Lục Kỳ còn đang vui vẻ tẩy rửa bộ lông mềm mại của cậu (mới hóa hình, chưa quen với hình người nên đôi khi Lục Kỳ sẽ nhầm da với lông) nghe thấy tiếng động liền hoảng sợ quay người lại.

Lúc này Lâm Duật cũng nhìn rõ ràng khuôn mặt thiếu niên.

Do tắm nước ấm thân thể thiếu niên hơi ửng hồng, đôi mắt mở to vì hoảng sợ, to tròn, đen bóng, long lanh, nhìn vào đặc biệt làm người ta muốn khi dễ. Xuống dưới một chút, xương quai xanh tinh xảo, hai đóa hoa đổng hồng còn hơi run rẩy, xương bướm đầy quyến rũ còn có…không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ không khống chế được con đường di truyển của máu trong cơ thể.

Chưa để hắn nói gì thiếu niên một bộ dáng sợ sệt, giọng cũng run giọng: “Xi…xin lỗi…tôi nghĩ các cậu…sẽ không về giờ này” vừa nói xong đã cúi gằm mặt “Tôi…ra ngoài ngay đây”

“Lục Kỳ” Lâm Duật thoát ra khoải vẻ đẹp thiếu niên, không xác định lên tiếng.

Thiêu niên nghe gọi càng là rụt người lại. Cơn hứng tình trong người Lâm Duật bị sự thật như trái bom nguyên tử dội xuống, tắt đến không thể tắt hơn.

Bà mẹ nó thật sự là cái thằng ghê tởm kia.

Lục Kỳ vừa lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn luôn bị mái tóc dài che khuất nơm nớp lo sợ nhìn hắn xinh đẹp đến mức làm thứ trong quần của Lâm Duật lại một lần nữa chào cờ đứng thẳng.

Mẹ kiếp, thế này thì đéo đứa nào đỡ nổi.

Lâm Duật bước tới trước mặt Lục Kỳ, dùng một tay kéo người lên, sức lực lớn đến mức làm hồly nhỏ toàn thân mềm nhũn ngã nhào vào người hắn, mắt cậu trắng bệch vì sợ hãi.

‘Tôi biết sai rồi…đừng đánh”

Lâm Duật dùng một tay có thể giữ chặt lấy Lục Kỳ, một tay còn lại thì thăm dò xuống dưới nhận lại một trận hít hà của thiếu niên.

Trên đùi thiếu niên là một vết xanh tím lớn, vì da dẻ quá mức trắng nõn nên nhìn qua cực kì dọa người, Lâm Duật bây giờ mới chú ý đến, tự trách bản thân tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não lại nhìn thiếu niên đã rơm rớm nước mắt, đau lòng không thôi.

“Tôi không đánh cậu, đi ra ngoài trước đã”

Lâm Duật ôm Lục Kỳ thơm thơm mềm mềm vào lòng, hít mùi thơm trên người cậu đầy vẻ thỏa mãn một tay ôm eo tay còn lại ôm trọn lấy bờ mông thiếu niên, chậm rãi đi ra ngoài.

Màn giường ố vàng đước kéo lên, hệ thống đã thay đổi sẵn một số thứ tiện cho Lục Kỳ sinh hoạt.

Quần áo bẩn tưởi bị cuộn tròn ném trong góc giường đã được gấp gọn gàng phẳng phiu, vô cùng

sạch sẽ. Nệm giường cùng gối đầu hơi xám có đôi chỗ mốc đen giờ trắng mềm, tỏa ra mùi hương sữa thơm nhè nhẹ. Mấy quyển sách lung tung rối loạn đã biến mất, gần gối đầu còn có một bé hồly bông trắng tinh xù xù xinh đẹp.

Lâm Duật cũng không ngờ rằng phía sau cái màn giường ố vàng dày cộp mà hắn vẫn tránh như tránh tà thường ngày lại là cả một thế giới với một bé con tinh xảo.

Hắn hối hận. Thực sự hối hận muốn chết.