Chương 1: Cô gái hư vinh (1)

Khi Lâm Mẫn Nhi ôm đầu, tỉnh lại, thiếu chút nữa đã bị màu sắc sặc sỡ trước mắt cùng với âm thanh nhức óc trong quán bar làm cho ngất đi một lần nữa.

Cô chịu đựng những cơn đau trong đầu, từ từ quan sát xung quanh, đập vào mắt cô là là những khuôn mặt xinh đẹp trang điểm đậm.

“Lâm Mẫn Nhi, cô uống nhiều như vậy nên mới bị đau đầu, đừng tưởng chúng tôi không biết cô đã uống bao nhiêu!”

“Đúng vậy, ai chẳng biết hôm tốt nghiệp trung học cô nằm dài trước mặt cả lớp, giả bộ làm gì? Có phải giàu có rồi thì khinh thường bọn tôi không?”

Nhìn thấy mấy người phụ nữ vẻ mặt quái gở trước mặt, Lâm Mẫn Nhi vừa định mở miệng hỏi “Các cô là ai?” sau đó đột nhiên ý thức được, tối hôm qua bệnh tim của cô tái phát, lúc ý hình như nghe được giọng nói ràng buộc của một hệ thống nên hiện tại Lâm Mẫn Nhi đã không còn trong cơ thể của mình nữa.

Tính ra cuộc sống Lâm Mẫn Nhi cũng coi như là vô cùng hoàn hảo.

Lúc ba tuổi phát hiện bị bệnh tim bẩm sinh, không được vận động mạnh, không được đột ngột thay đổi cảm xúc nhưng may mắn chính là gia đình nhà họ Lâm điều kiện không tồi. Cha mẹ đều là người làm kinh doanh nên cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi cô về mặt vật chất.

Cô giống như một món đồ sứ tinh xảo dễ vỡ, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay hai mươi năm. Hiện tại cô cảm thấy may mắn vì năm mười tuổi cô đã yêu cầu cha mẹ sinh thêm một đứa con, có em trai ở bên cạnh, cô tin chắc em trai sẽ giúp họ thoát khỏi bóng ma tâm lý sau khi cô chết đi.

Nhưng điều cô không ngờ tới chính là bản thân thật sự lại gặp được loại chuyện này. Trong lúc hôn mê có một hệ thống tự xưng là quả cầu thuỷ tinh ước nguyện xuất hiện trong ý thức của cô, mơ hồ tiến hành ràng buộc với cô.

Quả cầu thuỷ tinh nói thân là ký chủ cô cần phải xuyên qua làm nhiệm vụ các thế giới, hoàn thành mong muốn của người uỷ thác. Kiếp trước của những người uỷ thác này có công rất lớn nên mới cơ hội như vậy.

Nếu có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ, cô có thể có cơ hội sống lại một lần nữa, hơn nữa hệ thống còn có thể chữa bệnh tim cho cô.

Đây quả thật là một vụ trao đổi không lỗ chút nào.

Nhìn tình hình hiện tại chắc hẳn là cô đã đến thế giới đầu tiên rồi.

Chỉ là không đúng thời điểm lắm, cô còn chưa kịp tiếp nhận ký ức của nguyên chủ đã phải cười như không cười với mấy người này.

Ai ngờ vẻ mặt này trong mắt của mấy người kia lại biến thành vẻ mặt cam chịu. Trong số đó có một cô gái mặc váy hồng nhạt đính đá hừ lạnh một tiếng, cầm túi rồi xoay lưng rời đi.

Cô gái này vừa rời đi, mấy người còn lại cũng hừ một tiếng, trừng mắt rồi rời đi.

Lúc này Lâm Mẫn Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, sắp xếp lại ký ức xuất hiện trong đầu.

"Nếu dùng một từ để miêu tả nguyên chủ thì chính là hư vinh, vậy cô ta hư vinh đến mức độ nào?"

Lúc nhà trẻ họp phụ huynh thì bỏ tất cả tiền tiêu vặt của mình ra để mua cho mẹ mình một bộ váy xinh đẹp để nổi bất hơn mẹ của bạn bè cùng lớp.

Lúc lên tiểu học có một học sinh mới chuyển đến, ăn chocolate, đi giày hàng hiệu. Đêm nào cô cũng đi nhặt ve chai, thùng giấy trên đường chỉ để đổi lấy một hộp chocolate mà bản thân không thích.

Khi lên cấp hai, cấp ba thì càng nghiêm trọng, khi đó các bạn nam hư hỏng luôn đặt những biệt hiệu khó nghe đối với những bạn nữ có dáng người phát triển tốt, chỗ nào to hơn một chút thì bị cho rằng là xấu xí. Cô lại quyết tâm mỗi ngày đều phải quấn chặt ngực lại rồi mới đến trường.

Mãi cho đến khi cô bỏ học cấp ba, đi làm, bạn bè xung quanh đều phát triển chỉ có cô vẫn không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn mang tên hư vinh.

Cô giống như một người bịt tai trộm chuông, cố chấp dùng hư vinh để xây dựng cuộc đời của bản thân.

Nhưng đây cũng phải vấn đề gì lớn, những hành động sau này của cô đã trực tiếp khiến cho con gái rơi vào bi kịch của đời người.

Từ nhỏ Lâm Nguyệt đã sống cùng với ông bà ngoại ở một thị trấn nhỏ trong thành phố A. Căn nhà này được ông ngoại mua khi còn trẻ nằm trong một khu nhà cũ.

Với tính cách hư vinh của nguyên chủ thì sao có thể yên phận ở một thị trấn nhỏ như vậy được. Hàng năm làm công ở thành phố lớn, ít khi trở về nhưng mỗi khi trở về đều mang túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt. Vì thế mối quan hệ giữa hai mẹ con ban đầu cũng coi như hài hoà.

Nhưng sau khi chuyện đã xảy ra, nguyên chủ không chỉ mất con gái mà ngay cả cha mẹ thân sinh cũng không tha thứ cho cô.

Năm đó sau khi nguyên chủ bỏ học thì trực tiếp lên thành phố làm thuê, bằng cấp ba khiến cô không thể tìm được một công việc tốt, chỉ có thể làm phục vụ ở khách sạn, nhà hàng hoặc là giúp việc, dọn dẹp. Với tính cách của mình đương nhiên nhiên cô luôn chọn những trang phục đẹp đẽ hơn so với một người phục vụ khách sạn bình thường.

Hơn nữa nguyên chủ vốn có khuôn mặt, dáng người xuất sắc, rất nhanh được đề bạt lên vị trí trưởng nhóm.

Nhưng khi trở về hội tụ chị em vào năm mới, có một bạn cùng lớp cấp ba dẫn chồng đến, khoe trứng chim trên ngón tay và túi L trên vai với các cô, nhìn thấy cô nói: “Phụ nữ xinh đẹp cũng tốt, tài giỏi cũng được nhưng cũng không giống được một người lấy chồng giàu đúng không Mẫn Nhi?”

Những lời này luôn quanh quẩn trong lòng cô vì thế ở khách sạn nhìn thấy người đàn ông đi lại cũng có xe đến đón, ngay cả quản lý khách sạn không kích cô cũng phải cúi đầu khom lưng, trong lòng bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.

Cô lợi dụng chức vụ, ngay lúc tổng giám đốc Hoắc say rượu đã tiến vào phòng người ta, gạo nấu thành cơm.

Nhưng cô cũng không ngốc đến mức như vậy, sau khi tỉnh táo lại đã đi điều tra, tên tổng giám đốc Hoắc này cũng không phải người gì tốt. Có rất nhiều công ty dưới tay anh ta liên tục phá sản, cô càng sợ bị trả thù, dùng chức vụ của mình xoá hết tất cả dấu vết.

Trùng hợp thay, tên họ Hoắc kia là người sau khi uống rượu sẽ quên hết, cô che giấu chuyện này. Ở kiếp trước mãi đến khi Lâm Nguyệt chết cũng chưa từng nhìn thấy mặt cha mình.

Lâm Mẫn Nhi xoa xoa thái dương, cảm thấy xung quanh có người đang có suy nghĩ không tốt với cô, vội vội vàng vàng bắt xe đi về.



“Sao lại uống nhiều rượu thế? Thân là phụ nữ mà không biết về nhà sớm một chút. Lâu rồi Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy mẹ thì phải ở nhà chơi với con bé chứ?”

“Nguyệt Nguyệt đáng thương, lớn như thế rồi cũng chưa gặp được cha mình. Con đừng nói cái gì mà làm việc ở nước ngoài, mẹ là mẹ của con, con há miệng ra là mẹ có thể nhìn thấy tận cuống họng con đấy!”

“Còn nói gì mà tên đó có tiền, tiền đâu? Còn con thay vì mua túi xách, quần áo chi bằng để đó mua mấy cuốn sách cho Nguyệt Nguyệt.”

Mẹ Lâm vừa liên tục cằn nhằn, dạy dỗ vừa đưa cho cô một bát thuốc giải rượu.

Bà là kiểu người không quản chặt con cái, bây giờ mới hối hận, đến khi phát hiện tính tình của con gái có chút sai lệch thì cũng đã muộn.

Lâm Mẫn Nhi sợ bị lộ, nhận lấy bát thuốc giải rượu uống một hơi hết sạch rồi nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh tháo trang sức, rửa mặt.

Sau một lúc lâu, Lâm Mẫn Nhi tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nhìn người trong gương, ưu nhã dựng ngón giữa lên.