Chương 1: Nhiệm vụ 001

Thế giới cổ đại 1

Mở mắt ra còn chưa hiểu chuyện gì, đầu thì đau nhức, ta đã nghe một âm thanh nức nở khóc của một phụ nữ.

"Con nói gì? Con lại muốn để muội muội mình đi làm nha hoàn trong cung ư?"

Nhìn theo âm thanh ta thấy gương mặt đầy sự lo lắng của người phụ nữ, ta đang ở đâu thế này?

Lại thấy một người thanh niên cao to lịch lãm, làn da ngăm đen, mái tóc dài được búi cao sau lưng, còn nửa thì thả lỏng xuống.

Nhìn cứ như Triển Chiêu trong phim Bao Công vậy, hắn đang mặc một bộ đồ chẳng khác gì thị vệ trong phim kiếm hiệp.

"Nương, con thấy đại tiểu thư nhập cung còn chưa có thân tín giúp đỡ, con thấy muội muội khá tốt, để muội ấy vào cung làm nha hoàn, cùng con chăm sóc đại tiểu thư đi."

Người phụ nữ cùng người đàn ông trung niên sắc mặt quả thật rất khó coi.

Vào cung làm thị vệ và cung nữ quả thật đối với hộ nhà nông thì là rất tốt.

Nhưng vấn đề là thân chủ của cơ thể này lại bị chính người đại ca này của mình hại chết.

Khi cô vừa xuyên đến cơ thể này thì một luồng ký ức xa lạ tràn vào đầu như thủy triều, làm đầu cô như muốn nức ra, cũng hiểu được đại khái nguyên do vì sao nguyên thân của thân thể này lại hận người đại ca của mình như thế này, nhìn cơ thể này mà xem, lúc này do cô kiềm lại chứ nếu không nó đã bay đến đá ông anh trai kia ra ngoài sân rồi.

Nguyên thân của hân thể này là một cô nương tên Lục Hạ, năm nay đã mười sáu tuổi, đã có hôn ước với một thiếu niên tuấn tú tài giỏi, cũng thuộc dạng gia đình danh giá, nhưng đại ca của cơ thể này lại bán hết sản nghiệp cha mẹ tích góp, hủy hôn ước của muội muội, còn hại chết luôn luôn nội tổ mẫu, làm cho cả nhà họ Lục cửa nát nhà tan, người chết bệnh, người lại tức giận công tâm mà chết, đại ca lại chỉ vì không muốn người trong lòng là đại tiểu thư có tí nhược điểm nào mà tự tay dìm muội muội mình chết đuối.

Lúc này ta chống đỡ cơ thể mỏi mệt ngồi dậy, nhìn cha mẹ của nguyên thân đang ánh mắt đỏ bừng, lại nhìn người đại ca đã hạ quyết tâm kia của cô ấy.

"A Thành, muội muội con còn hôn ước nữa."

Người phụ nữ lại khóc nói.

"Con đã gửi thư từ hôn rồi."

Nghe hắn nói thế mẹ của thân thể này ngã ngồi xuống giường, rồi lại đối mặt cùng ta, thấy ta ngơ ngác hai hàng nước mắt bà ấy lại rơi như mưa."

"Nhưng làm sao các con vào cung được, hoàng cung là nơi như thế nào chứ? Đâu phải ai cũng có thể vào được, muốn đi của sau phải tiêu tốn rất nhiều tiền đó!"

Cha nguyên thân lại nói.

"Chuyện này cha không cần phải lo, con đã bán đất đai và vườn nhà ở quê rồi, đã thu xếp mọi thứ xong xuôi, ngày mai bọn con phải đi rồi."

Nghe đến đó, sắc mặt hai người lớn nhất trong nhà như là sụp đổ đến nơi, hoàn toàn không còn sức chống đỡ cơ thể mà ngã ngồi xuống đất.

Đó là gia tài hai người tích góp cả đời để dưỡng lão, vừa mới chuộc thân chưa được một tháng lại vì con trai theo đuổi cái gọi là trung thành với đại tiểu thư mà khiến bọn họ tuổi già lại sắp phải bán mình thêm lần nữa thì làm sao mà không sốc cho được.

Đời trước khổ chủ điên cuồng la hét, từ chối vào cung, nói hắn là một con sói mắt trắng bất hiếu với cha mẹ, nhưng lại không ngờ được rằng hắn lại trách ngược lại chúng ta ăn cháo đá bát, nói lúc trước nếu không nhờ đại tiểu thư cầu tình lão thái thái thì cả nhà ta cũng không được chuộc thân, giờ tiểu thư vào cung thân cô thế cô, lại cần người chăm sóc mà lại vô ơn không giúp đỡ.

Hắn nói chúng ta nên tận trung với đại tiểu thư chứ không phải cố tách ra khỏi cô ấy, không còn muốn liên quan.

Nguyên thân luôn sống khổ sở như thế, từ nhỏ đại ca cô luôn muốn cô phải hiểu rõ một chuyện là phải trung thành với đại tiểu thư, cho dù có phải chết.

Mà điều ước của nguyên thân cũng không đơn giản, cô ấy muốn chữa bệnh cho nội tổ mẫu, cứu lấy cha mẹ và chính mình.

Đợi cho hắn luyên thuyên một lát cuối cùng cũng rồi đi, lúc này ta mới lên tiếng.

"Cha, nương, hai người đừng lo lắng, cứ yên tâm, con sẽ cố gắng sớm quay về."

Nương thấy ta không có phản ứng đau buồn gì thì cũng nhẹ nhõm hơn, hai vợ chồng già dìu dắt nhau ra ngoài cho ta có không gian nghỉ ngơi.

"Được, được, điều nghe con, con nghỉ ngơi cho khỏe đi."

[Thông báo! Nhiệm vụ 001, thế giới cổ đại, cứu sống cả nhà nữ tám, ngoại trừ Lục Thành.]