Chương 1

Chương 1: Ảnh Hậu dân quốc

Dân quốc năm 23,

Nàng đến Thượng Hải, thời gian chưa đến hai năm, đã trở thành một đóa quốc hoa danh tiếng. Sau khi bị duổi khỏi sân khấu ban đầu, lại được người khai quật đóng rất nhiều phim điện ảnh. Trong mười năm, mặc cho người nắm quyền thay đổi như thế nào, nàng vẫn đứng ở trên đài cao, lạnh lùng nhìn xuống những con kiến đang giãy giụa trong thiên hạ.

Nhưng không ngờ rằng, nàng thế nhưng ở cống ngầm lật thuyền. Sau khi cứu phải hai kẻ vong ân bội nghĩa, mượn gió bẻ măng, đẩy nàng vào con đường chết.

Sau khi chết, nàng bàng hoàng nhìn chính mình trong quan tài. Không có son phấn che lấp, gương mặt kia đã tiều tụy không chịu được. Nhiều năm hút thuốc và uống rượu khiến làn da nàng vàng như nến, vừa 30 tuổi đã ẩn ẩn xuất hiện vết nhăn.

Dung nhan phút cuối đời của nàng còn không được chuẩn bị tươm tất, bản thân nàng trước kia thật đúng là mắt bị mù. Nhìn hai mẹ con bọn họ, giả mù sa mưa mà ở trước linh cữu của nàng mà khóc rống, vừa quay đầu, liền tính toán cuỗm hết tất cả tài sản của nàng. Một mồi lửa, đốt sạch căn nhà kiểu tây của nàng. Nhà cửa mười năm cứ như vậy, hủy trong một sớm.

Mặc bộ sườn xám thêu hoa văn, không biết đã phiêu đãng trên đường phố Thượng Hải bao lâu rồi. Lối vào nhà hát đã từng được bao phủ bởi các áp phích phim ảnh của nàng, bây giờ thậm chí còn không có lấy một nửa hình bóng. Có quá nhiều ngôi sao đang nổi, đức hạnh, thanh tú và xinh đẹp. Những người đã từng đợi trước cửa nhà nàng với tấm áp phích của nàng chỉ để được gặp nàng một lần, có lẽ cũng đã quên nàng từ lâu. Chỉ có một số tờ báo lá cải ít người mua mới đưa tin về cái chết của ngôi sao điện ảnh Liễu Mạn Chi. A, chuyện này vẫn là có chút vô căn cứ.

Thượng Hải phố như cũ là thường lui tới bộ dáng, cũng không có bởi vì đã chết một cái hoa quốc tổng thống khởi chút gợn sóng. Thế gian này, không ai, nhớ rõ nàng Liễu Mạn Chi.

Đường phố Thượng Hải vẫn như thường lệ, không có sự xáo trộn nào vì cái chết của một tiểu hoa đán. Trên thế giới này, đã không còn ai nhớ đến nàng Liễu Mạn Chi.

Nhưng nàng lại còn phải cô đơn mà phiêu linh khắp thế gian, không thể vãng sinh không thể đầu thai.

Cho đến một ngày, một người phụ nữ có vẻ ngoài kỳ lạ đột ngột xuất hiện và ngăn gọi nàng lại.

"Lưu Mạn Chi, ta xem như đã tìm được cô."

Một cô gái có dáng vẻ khoảng mười tám, mặc một chiếc quần có hình dáng quái dị, lộ ra phần lớn cẳn chân, ngay cả những cô gái chốn phong trần, cũng không ăn mặc phóng đãng như vậy. Cô ấy lại còn biết được tên nàng, người này là ai. Sợ nói nhiều lại cho người khác nhìn ra khuyết điểm, Mạn Chi chỉ là lạnh lùng mà nhìn nàng, không nói một lời.