Chương 1: Xuyên Không

“Cho nên, ý của cậu là thật ra tôi đã chết, linh hồn lại còn không thể tiêu vong?” Giọng nói của Nam Kiều có chút khàn khàn, mang theo một tia không thể tưởng tượng nổi.

“Trên lý thuyết là như thế, xét thấy ký chủ đã tử vong ở thế giới thực, hệ thống cũng chỉ có thể dùng năng lượng nhốt linh hồn của ký chủ lại.”

“Tôi vẫn còn cơ hội sống lại sao?” Giọng nói của cô gái mang theo hy vọng.

“Ký chủ có lẽ còn có cơ hội chuyển thế đầu thai.” Âm thanh của hệ thống vang lên.

Cô gái rõ ràng bị lời nói quá trực tiếp của nó làm nghẹn họng, khuôn mặt vốn tái nhợt trở nên trắng bệch.

Cô trầm mặc, nhưng trong lòng lại bất an.

Mặc cho ai tỉnh lại phát hiện mình xuất hiện ở một nơi xa lạ, còn bị một thứ kỳ quái báo cho mình biết là mình đã chết, cũng sẽ không cảm thấy an tâm.

Cho nên lo lắng đề phòng hai mươi năm, rốt cuộc cô vẫn chết?

Trong mắt cô có sự giải thoát cũng mang theo bi thương, nhưng những cảm xúc phức tạp này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, rất nhanh đã bị chủ nhân của nó thu liễm sạch sẽ.

Thân thể yếu đuối bệnh tật hai mươi năm, những thứ khác cô không học được nhưng việc khống chế cảm xúc của mình ngược lại học được bảy tám phần.

“Vậy tại sao cậu lại cứu tôi?” Cô bình tĩnh lại, khóe môi Nam Kiều nhếch lên nụ cười, khuôn mặt tái nhợt tỏa ra sức sống.

Cô tự biết trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, hệ thống trước mắt này lại nguyện ý tiêu phí năng lượng cứu mình, chỉ sợ là có yêu cầu khác.

Sao lại cứu cô ấy? Hệ thống đảo qua khuôn mặt dù nhìn nhợt nhạt tái nhợt cũng tinh xảo như cũ kia, giọng nói vốn có nề nếp bây giờ lại mang theo sự chần chờ: “... Hệ thống lựa chọn ký chủ có tính ngẫu nhiên.”

Nghĩa là nó chọn mình chỉ là tùy tiện? Vận khí của cô khi nào lại tốt như vậy? Vị đắng lan tràn đầu lưỡi, trong mắt cô gái đang cười chói mắt xẹt qua một tia trào phúng.

Hệ thống phảng phất không cảm nhận được sự nghi hoặc của cô, thân thể tròn vo ngồi nghiêm chỉnh, chỉ cần không có người nhận thấy được 007 nó có thuộc tính nhan khống, nó lại là một hệ thống 007 anh minh thần võ như cũ!

Quy định thứ nhất của hệ thống: Tuyệt đối không thể bị ký chủ nhìn ra nó đang đắn đo!

Nhìn hệ thống bất động như chuông, trong mắt Nam Kiều xẹt qua một tia u ám.

Là một diễn viên có thiên phú, cô luôn cảm thấy trong giọng nói của hệ thống có chút chột dạ.

Là tùy tiện chọn? Hay là cố ý chọn? Có lẽ phải thăm dò một chút mới biết được, cô luôn cảm thấy đáp án này rất quan trọng với cô.

Nam Kiều suy nghĩ, hốc mắt từ từ đỏ lên, nước mắt cũng đọng lại trong mắt: “Cho nên, tôi sẽ không bao giờ gặp lại người thân của mình nữa phải không?”

Mỹ nhân rơi lệ, người không chịu nổi điều này chính là người nhan khống. Mà lúc này, người nhan khống duy nhất trong không gian này chỉ có một mình hệ thống 007, nó càng cảm giác được bạo kích cao nhất đến từ ký chủ nhà mình.

Thái độ giải quyết việc chung của nó ngay lúc đầu đã có chút không duy trì được, giọng nói bắt đầu có chút vội vàng xao động.

“Lý, trên lý thuyết là như vậy.” Đây cũng là quy định rõ ràng của không gian hệ thống, cho dù là nó cũng không thể dễ dàng vi phạm.

Nhưng nếu không phải trên lý thuyết thì sao?

Nam Kiều đang nức nở bỗng dừng lại, hốc mắt tích trữ từng giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, cũng đập vào đầu trái tim của hệ thống.

Hệ thống có chút không nhịn được, giọng nói cũng trở nên vội vàng: “Ký chủ, đó chỉ là trên lý thuyết.”

“Trên thực tế, 007 có một đạo cụ có thể báo mộng.” Âm thanh của hệ thống trở nên nhẹ nhàng, dường như rất sợ bị người khác nghe thấy.

Bị hệ thống trói định, thật ra ký chủ không thể có bất cứ liên hệ gì đối với người và sự vật ở thế giới hiện thực, đây cũng là quy định của chủ hệ thống.

Nếu để chủ hệ thống biết nó cư nhiên còn trợ giúp ký chủ nhà mình liên hệ với thế giới hiện thực, chỉ sợ nó sẽ bị đập đi làm lại, cho nên không thể không cẩn thận.

“Ký chủ có thể dùng đạo cụ gặp mặt với người nhà của ký chủ.” Trong lời nói của nó mang theo chút không nỡ, đạo cụ này là đạo cụ mà nó rút trúng khi còn ở không gian hệ thống, vẫn không nỡ dùng.

“Cảm ơn cậu, 007.” Nam Kiều nín khóc mỉm cười, chân thành cảm ơn hệ thống.

Mỹ nhân cười lần nữa làm 007 choáng váng đầu óc, chút lưu luyến trong lòng trong nháy mắt bị nó ném ra sau đầu.

Chỉ là nó còn có chút băn khoăn: “Ký chủ, đạo cụ này có tác dụng phụ.” Nó có chút ấp úng, phảng phất không biết có nên nói hay không: “Sau khi dùng hết, ký chủ có thể sẽ mất đi tất cả ký ức ở thế giới hiện thực.” Hơn nữa là không thể đảo ngược.

Sau khi nói xong, nó không lên tiếng nữa, giống như giấu đi chính mình. Nó đã nói rõ ràng tác dụng phụ của đạo cụ, quyền lựa chọn có sử dụng hay không nằm ở trên tay của ký chủ.

Sắc mặt Nam Kiều vẫn không thay đổi, nhưng qua thật lâu cũng không lên tiếng.

Từng hồi ức trong quá khứ hiện lên trong đầu cô.

Từ nhỏ sinh ra sức khỏe đã yếu lại còn nhiều bệnh tật, hai ba ngày phải nhập viện một lần. Hai mươi năm qua liên lụy đến ba mẹ và anh trai, khiến mọi người lo lắng đề phòng, e sợ ngày đó không chú ý cô sẽ không còn nữa.

Kỳ thật khi biết mình đã chết, trong lòng cô ngoại trừ bi thương ra thì cũng có chút thoải mái.

Lúc còn sống cô thường nghĩ, thay vì để cho ba mẹ lớn tuổi mỗi ngày lo lắng cho mình như vậy, đau dài không bằng đau ngắn, không bằng cô rời đi sớm một bước thì tốt hơn.

Chỉ là kết quả người tóc trắng tiễn người tóc đen rất đau khổ, cuối cùng vẫn phải để ba mẹ cô chấp nhận chuyện này.

Ba mẹ cô vui vẻ cười nói chào đón cô ra đời, nhưng đến cuối cùng cũng là ba mẹ đau khổ tự tay tiễn cô đi.

Đáy mắt Nam Kiều càng thêm bi thương.

Cô vẫn cảm thấy may mắn vì mình còn có một anh trai, ba mẹ chung quy cũng sẽ thoát khỏi nỗi đau mất con này.

Nam Kiều vẫn rất mẫn cảm với cảm xúc của mình, cô nhạy cảm phát hiện ra hệ thống có chút ‘Ưu đãi’ với mình, hoặc nói rõ ra là ‘Thương tiếc’ cũng không quá đáng.

Điều này làm cho trái tim vẫn treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng ổn định lại.

Tuy rằng không biết nguyên nhân gì khiến hệ thống này lại có cái nhìn khác về mình, nhưng nếu đã có điểm đột phá, cô có thể lợi dụng điểm đột phá này ở mức cao nhất để đạt được lợi ích, vì mình mà mưu cầu nhiều phúc lợi.

Trong lòng Nam Kiều có chút tính toán, trên mặt vẫn là nước mắt lưng tròng, hốc mắt đỏ bừng. Lúc nói ra quyết định, giọng nói của cô trở nên khàn khàn: “Hệ thống, tôi quyết định, tôi vẫn muốn gặp lại ba mẹ một lần.”

Sau này cô không còn cơ hội gặp lại ba mẹ nữa, ký ức trong đầu ngoại trừ là suy nghĩ cuối cùng của cô, kỳ thật cũng không có tác dụng gì khác.

Còn không bằng để lợi ích này được tối đa hóa, đổi lấy cho ba mẹ mình biết được tin là con gái dùng một loại phương thức khác để tồn tại trên cuộc đời này, để cho bọn họ nhanh chóng vượt qua nỗi đau mất con.

Nhớ tới người thân yêu thương mình từ nhỏ, nỗi lòng Nam Kiều vẫn khó có thể bình tĩnh. Cô miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, đè nén bi thương, nghẹn ngào lên tiếng, cẩn thận hỏi thăm.

“Hệ thống, vậy tôi mất bao lâu mới có thể đi vào trong mộng.”

Cô hy vọng có thể nhanh chóng xử lý chuyện này, kéo dài càng lâu, cô càng lo lắng. Ba mẹ đã lớn tuổi, đắm chìm trong đau buồn quá mức là một đả kích rất lớn đối với thân thể ngày càng già yếu của họ.

“Nếu chủ ký đã có quyết định, thời gian nhanh nhất chính là đêm nay.”

Đêm nay sao? Nam Kiều có chút thất thần, vậy là tốt rồi, sau đêm nay, hết thảy đều sẽ thay đổi.

Cô nhắm mắt lại, dường như đang từ từ giải tỏa sự không nỡ trong lòng đối với người nhà.

“Vậy hệ thống, cậu cần tôi làm gì cho cậu đây?” Một lần nữa mở mắt ra, trong con ngươi cô đã hoàn toàn khôi phục tỉnh táo.

Bởi vì thân thể yếu đuối, trong hai mươi năm có hơn phân nửa cuộc đời là vượt qua ở trong bệnh viện, cô cũng không hiểu rõ ràng về internet.

Nhưng cô cũng biết được một ít tiểu thuyết về hệ thống đang hot ở trên mạng. Lúc nhàm chán, bạn của cô cũng đề cử cho cô mấy quyển, cho nên gặp được hệ thống này, cô cũng không tính là cảm thấy quá xa lạ.

Ký chủ bị hệ thống chọn trúng sẽ phải hoàn thành yêu cầu của những nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra. Nam Kiều nghĩ hẳn là mình cũng giống như vậy thôi.

“Hệ thống không có yêu cầu gì đặc biệt với ký chủ, mời ký chú không nên phỏng đoán gì về hệ thống.” Hệ thống như bị Nam Kiều giẫm trúng chân đau, trong giọng nói mang theo hổn hển.

Nó khác xa với những hệ thống kia nhé! Căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo, 007 sẽ không cưỡng chế bắt ký chủ làm những cái gọi là nhiệm vụ kia, chỉ là…

“Ký chủ, muốn giữ linh hồn của ký chú thì phải cần năng lượng để duy trì, cho nên ký chủ cần phải bảo trì sinh mệnh, hấp thu năng lượng ở bên trong thế giới ảo.” Hệ thống ảo não nói, có chút hữu khí vô lực.

Vốn chỉ đi ngang qua một thế giới nào đó xem một chút, nhưng thuộc tính nhan khống của nó lại thấy được khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nằm trên giường bệnh, nhịn không được mà sử dụng năng lực tồn đọng cuối cùng trong kho để cứu vớt linh hồn của Nam Kiều.

Hậu quả của xung động là bây giờ một người một hệ thống đều đối mặt với nguy cơ không có năng lượng.

“Ý của cậu là, chỉ cần tôi có thể hấp thu được đầy đủ năng lượng, vậy tôi vẫn luôn có thể duy trì sinh tồn?”

“Trên lý thuyết là như thế.” Hệ thống trả lời hơi cẩn thận.

Trong mắt Nam Kiều hiện lên một tia sáng, làm một người thường xuyên triền miên trên giường bệnh, câu trả lời này của hệ thống đối với cô mà nói, quả thực có thể so sánh với lực hấp dẫn của Đường Tam Tạng đối với yêu tinh.

Cô lần nữa miễn cưỡng đè xuống nội tâm kích động: “Hệ thống, phương thức hấp thu năng lượng là cái gì?” Cô phải hỏi rõ ràng chuyện này, muốn sống lâu trăm tuổi cũng không phải là chuyện đơn giản, nhiệm vụ chắc hẳn sẽ không đơn giản.

“Tiến vào bên trong thế giới ảo, thay đổi cái chết của người được chỉ định, nhưng mà vẫn phải làm theo y hệt như tính cách của người được chỉ định.”

Hệ thống nhìn ra ký chủ có khát vọng với sự sống, nghĩ đến chính mình cũng có thể hấp thu 10% năng lượng từ ký chủ để sử dụng cho chính mình, hệ thống cũng không vòng vo, không cần nghĩ ngợi trả lời.

Nói xong nó còn có chút xuất thần nhìn chằm chằm ký chủ nhà mình đang cúi đầu suy tư.

Thật ra ký chủ của nó rất thích hợp với những nhiệm vụ như vậy.

Dung mạo mê hoặc như vậy, ai có thể từ chối cô được đây? Ai có thể bỏ mặc vị mỹ nhân hương tiêu ngọc tuẫn này đây?

Ý niệm của hệ thống khi lần đầu tiên gặp được Nam Kiều: Mỹ nhân như vậy không nên triền miên trên giường bệnh, cuối cùng chết trong sự cô độc.

Cô hẳn là được nâng lên mây, hưởng thụ hết thảy tốt đẹp của cuộc đời, đón nhận được sự ca ngợi trên thế giới này.

Mỹ nhân biến mất khiến hệ thống như mất đi lý trí, cho nên xúc động mà tiêu hao năng lượng tồn đọng trong kho cuối cùng của mình để giữ linh hồn của cô lại, mang vào trong không gian của hệ thống.

Nó vốn là một hệ thống không có tim, lại không tồn tại tình cảm giống như con người. Nhưng từng đi đến ba ngàn thế giới, nó có được thẩm mỹ và tình cảm của con người bình thường, nên làm sao cam lòng từ chối cô đây?

Hệ thống tin tưởng, bên trong ba ngàn thế giới, tuyệt sẽ không có người cam lòng để cho cô rơi vào trong nguy hiểm.