Chương 12: Dọn nhà và tiền riêng

Triệu lão đầu cũng là hộ từ ngoài đến, nhi tử ra ngoài làm kinh doanh, vừa lúc ở gần quê quán của bọn họ, hiện tại muốn đón bọn họ trở về, xem như lá rụng về cội, tất nhiên không muốn quay trở lại đây rồi, cho nên muốn bán nhà ở đi.

Nhà ở của Triệu gia không lớn, một sáng hai tối, đồ đạc có tất cả một gian phòng ốc, phía trước sân nhỏ không lớn, đằng sau sân nhỏ lại rất lớn đấy, nhà xí chuồng gà đều có, còn trồng không ít rau củ, lúc này một mảnh xanh mượt, tốt nhất là trồng hai cây, một cây hoa quế một cây táo, đều rất cao lớn rồi, lúc này đã sắp chín rồi.

Tiêu Lê Hoa nhìn hai cây này thì rất thích, nghĩ đến tháng tám hoa quế nở hương đầy viện, không những được nhìn, còn có thể làm rất nhiều đồ đạc, bánh ngọt hoa quế, trà hoa quế, các loại rượu hoa quế, còn có câytáo đỏ kia quả táo đỏ cũng rất đẹp mắt lại ăn ngon.

Thạch Đầu Mộc đầu hai bé nắm tay ngoan ngoãn đứng bên cạnh cha mẹ, đôi mắt trông mong mà nhìn cái nhà này, cuối cùng rơi vào quả táo trên cây, trên ngọn cây táo đều mọc đầy rồi, hấp dẫn rất nhiều hài tử chảy nước miếng, ngay cả bọn hắn cũng ở trong đó.

“Triệu đại thúc, viện này ông định bán giá bao nhiêu tiền?”

Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa và hai đứa con trai dường như đều rất thích nơi này, trong lòng hắn càng thêm hài lòng nơi này. Mặc dù nhà này cũ rồi nhưng tốt ở chỗ là có thể trực tiếp vào ở, mẹ hắn tức giận bởi vì bọn họ ra ở riêng, lại buộc hắn chuyển ra ngoài luôn, muốn xây nhà mới cần phải có chỗ ở trong thời gian đợi, trước để vợ con ở lều cỏ trong lòng hắn cũng không nỡ. Cho nên

mua lại nhà này là cách tốt nhất, đến lúc đó bạc còn có thể từ từ kiếm thêm.

Triệu lão đầu cười nói: “Vốn là tính toán bán mười lăm lượng, nhưng nếu tiểu tử ngươi mua thì mười hai lượng là được. Nếu không phải là đi đoàn tụ cùng con trai, cảm thấy sau này đều không trở lại dùng nữa, ta thật sự không nỡ bán cái nhà này, bán cho ngươi ta cũng yên tâm. Hơn nữa, ta cũng nghe nói những chuyện kia của nhà ngươi.”

“Vậy thì đa tạ Triệu đại thúc a.”

Tạ Hữu Thuận nghe được cái giá tiền này, cũng không đè ép xuống nữa, cái giá tiền này rất hợp lý, mặc dù nhà cũ rồi, cũng không lớn, nhưng là phòng gạch ngói, hắn muốn xây nhà mới như vậy so với giá tiền này cần phải nhiều hơn mấy lần.

Sau khi xác định mua cái nhà này, Tạ Hữu Thuận đi tìm người mượn bạc, thanh toán bạc viết hợp đồng, đồng thời cũng nói với trưởng thôn đem mảnh đất bên cạnh kia mua lại, vì nghĩ xa hơn sau này có bạc lại xây nhà mới. Tạ Hữu Thái đồng thời cũng nói với thôn trưởng muốn mảnh đất trước mặt kia.

Nhà mua xong thì dọn nhà, mặc dù phân gia rồi, nhưng vì mặt mũi nên người nhà vẫn là phải giúp đỡ dọn nhà, Lý thị nhìn Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa bận rộn dọn nhà trong lòng rất ghen tỵ, nàng cũng rất vừa ý nhà Triệu gia, lại để cho nhà lão Tứ chiếm lợi, hơn nữa cuộc sống gia đình chuyển ra chỗ khác rồi, thu nhập không hề nhập vào trong của công nữa, muốn ăn gì thì ăn, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không phải thật tốt đẹp sao? Nàng lại còn phải đợi thêm thời gian nữa rồi.

“Tứ đệ, nghe nói toàn bộ đồ dùng trong nhà Triệu gia kia đều để lại cho các đệ rồi, đệ còn cần cái bàn hộc tủ hỏng hóc trong nhà sao? Để lại cho chúng ta a!”

Lý thị không chiếm chút ít lợi lộc thì khó chịu, nàng thừa dịp Tiêu Lê Hoa không ở trước mắt

liền nói với Tạ Hữu Thuận, trước kia nàng có yêu cầu gì Tạ Hữu Thuận đều không so đo tính toán. Có thể lúc trước Tạ Hữu Thuận nghĩ đến Tiêu Lê Hoa không quan tâm hài tử thì trông cậy vào người nhà, nên hắn tùy ý Lý thị chiếm lợi, nhưng bây giờ không giống ngày xưa a. Tạ Hữu Thuận liếc mắt nhìn Lý thị, cái gì cũng không nói lời nào xoay người rời đi.

Lúc này Tiêu Lê Hoa ở sau lưng nàng nói: “Tam tẩu, đồ rách nát giá bạc vạn. Tẩu cũng không phải không có thì không thể sống được, nhưng nếu nhà tẩu có cái hòm tủ nát kia mà bây giờ không có chỗ để có thể cho ta, ta không ngại.”

“Đồ của nhà ta toàn để dùng!”

Lý thị lợi ích không có chiếm được còn bị chiếm lợi lại, tức giận trừng Tiêu Lê Hoa, lấy được chẳng qua là một cái cười nhạo cùng bóng lưng quay đi của đối phương, nàng không có cách nào liền dậm chân một cái.

Phương thị vừa lúc nhìn thấy, trong lòng nghĩ vợ lão Tam thật là đần, mấy câu nói đã để cho người đuổi đi, bất quá nàng cũng ngừng tâm tư và lời nói chua trước kia lại.

Một đại gia đình cùng nhau động thủ thể hiện một lòng đoàn kết, sau đó Tạ Phát Tài ở trước cửa nhà Tạ Hữu Thuận nói với huynh đệ bọn họ một đống đạo lý lớn phân gia cũng không được phân tâm, lúc này mới mang người rời đi, lưu lại một nhà bốn miệng ăn Tạ Hữu Thuận.

“Mẹ, đây chính là nhà của chúng ta sao?”

Thạch đầu hỏi,

bé vẫn còn có chút không dám tin tưởng.

Tiêu Lê Hoa cúi người xuống sờ đầu bé nói

“Đúng vậy, sau này đây sẽ là nhà chúng ta, nhớ sau này đi ra ngoài chơi phải về cái cửa này a.

’’

Thạch Đầu gật đầu liên tục, mang theo tiểu Mộc Đầu chạy tới chạy lui ở tiền viện hậu viện, truyền tới từng trận tiếng cười của hai bé.

Tiêu Lê Hoa nói với Tạ Hữu Thuận

“Bạc kia chàng mượn chỗ nào

? Nhị tẩu nói với ta không phải mượn ở chỗ bọn họ.’’

“Ta mượng ở chỗ

cha mẹ Đồng Tiền, không cần gấp, hắn nói có thể từ từ hoàn lại, chờ ta vào núi xem có thể đánh nhiều dã vật một chút hay không, đến lúc đó có thể bán chút tiền, trong tay ta còn có chút tiền, nói không chừng năm nay là có thể trả xong rồi.”

“Trong tay chàng còn có tiền?”

Tiêu Lê Hoa kinh ngạc, nam nhân này còn có thể giấu giếm tiền riêng a

!

Tạ Hữu Thuận mở cái rương ra, từ trong rương lấy ra một bao bố nhỏ đưa cho Tiêu Lê Hoa.

Tiêu Lê Hoa mở ra nhìn một cái, thấy bên trong là một thỏi bạc, còn có một chuỗi đồng tiền. Nàng đếm những đồng tiền kia, có một trăm cái. Mà một thỏi bạc kia cũng không biết là bao nhiêu.

Tạ Hữu Thuận nói: “Cái này khoản ba lượng bạc, nếu như mùa thu thu hoạch tốt, còn có thể có một ít, ta lại đi làm chút công việc, thêm chút dã vật, thế nào cũng có thể trả hơn phân nửa. Sang năm nhất định có thể trả xong rồi. Cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.”

Tiêu Lê Hoa cũng không hỏi Tạ Hữu Thuận làm sao lại tàng trữ bạc riêng, biết nam nhân này không có ngốc đến đem tất cả tiền kiếm được toàn bộ giao ra, nàng lại yên tâm hơn chút ít, nếu như toàn bộ nộp ra nàng mới thật rầu rĩ đấy.

“Sau này không cho phép chàng giấu giếm tiền riêng nữa, cho chàng tiền xài, nhưng không cho tự giấu riêng, ta cũng không cất giấu.”

Tiêu Lê Hoa nói, nàng không có kinh nghiệm giấu diếm tàng tư, trải qua hôn nhân đời trước mặc dù nàng biết có lúc có tiền đề dành là chuyện tốt, nhưng nhìn

Tạ Hữu Thuận bây giờ đem tiền hắn để dành giao ra, nàng biết hắn đây là thẳng thắn đối đãi mình, mình cũng không cần thiết, chẳng qua là còn phải gõ hắn một cái.

Tạ Hữu Thuận nhìn nàng nói: “Nếu trước kia nàng có thể đáng tin cậy như vậy, ta cũng không cần phí tâm tư đó.”

Tiêu Lê Hoa khóe miệng nhếch nhếch, Tiêu Lê Hoa trước kia quả thật không làm cho người yên tâm, nhưng mà mình cũng không phải nàng.

“Vậy sau này chàng dùng tiền giống như ta nói, tiền trong nhà ta khẳng định giúp chàng cất giấu tốt, chúng ta tranh thủ sớm ngày đem nợ này trả xong. Chờ kiếm đủ tiền rồi, xây một căn nhà lớn ở bên cạnh nữa, đưa Thạch Đầu cùng Mộc Đầu đi học đường.”

“Nàng có lòng này là tốt rồi.” Tạ Hữu Thuận nhìn Tiêu Lê Hoa, phát hiện lúc nàng nói những lời này ánh mắt lấp lánh, đặc biệt có tinh thần, cùng người trước đây thật như thay đổi, nếu không phải vẫn là gương mặt đó, hắn thật cho rằng trước mặt là một người khác. Chẳng qua hắn đối với người vợ hiện tại này rất hài lòng, cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Tiêu Lê Hoa sờ những đồng tiền trong tay nói: “Ta chẳng những có cái tâm đó, còn có thể tận lực đó, ta muốn kiếm thật nhiều tiền, con trai nhất định có thể lên học đường, nếu như không muốn thi khoa cử, thì làm ăn hoặc làm địa chủ.”

Nói nửa ngày không nghe thấy Tạ Hữu Thuận nói chuyện, Tiêu Lê Hoa ngẩng đầu lên, thấy hắn vẫn nhìn mình, liền sờ mặt mình một cái, hỏi: “Chàng cảm thấy ta đang nói nhảm hả? Ta không có nói nhảm, không tin chàng đợi nhìn xem.”

Tạ Hữu Thuận nói: “Nàng có phải đặc biệt muốn có ngày sung sướиɠ? Muốn làm thượng phu nhân?”

“A?” Tiêu Lê Hoa có chút không giải thích được, sau đó đột nhiên hiểu được, hóa ra Tiêu Lê Hoa có thể là vì muốn cuộc sống tốt hơn chủ động đi làm người ở, còn thiếu chút nữa ở trước mặt lão gia hấp dẫn chú ý của người ta, cuối cùng bị đánh đuổi đi, đây cũng không phải bí mật gì, đều biết nàng muốn trèo cao làm phu nhân. Tạ Hữu Thuận hỏi như vậy, cho là tâm tư của nàng còn không có để xuống, nàng có chút dở khóc dở cười, cục diện rối rắm Tiêu Lê Hoa để lại cho nàng thật là phiền người a.

Tiêu Lê Hoa muốn vì cuộc sống tốt đẹp sau này, thế nào cũng phải để cho hình tượng của mình trong lòng người đàn ông này chuyển tốt hơn, nàng kéo tay Tạ Hữu Thuận nói: “Hữu Thuận, ta biết người khác nói ta như thế nào, ta nói với chàng đây đều là hiểu lầm. Về phần những năm này ta làm ầm ĩ ra sao, cũng cảm thấy bị oan uổng, cha mẹ không nghe ta giải thích cứ như vậy đem ta gả đi, cho nên trong lòng vẫn nghẹn cơn tức.”

Tiêu Lê Hoa nhìn sắc mặt Tạ Hữu Thuận một chút, lại tiếp tục nói.

“Lần này bị thương, ta mới hiểu được, người phải vì mình mà sống, mình không thẹn với lương tâm, mình đối với mình tốt là được. Nghĩ tới để cho cuộc sống trong nhà được tốt, muốn cho con trai đọc sách làm quan,địa chủ, cái này là tâm nguyện của ta, cũng là tâm nguyện của chàng đi? Là tâm nguyện tất cả người làm cha mẹ nghĩ đến. Hơn nữa cho dù ta vẫn muốn làm phu nhân, thì chỉ cần chúng ta cùng nhau cần cù lao động, trở nên giàu có, điều tâm nguyện này có gì không tốt chứ? Đến lúc đó ta làm phu nhân, chàng chính là lão gia.”

Tạ Hữu Thuận nhìn ánh mắt của Tiêu Lê Hoa, cảm thấy nàng giống như không có nói láo, chẳng lẽ nói những lời đồn đãi liên quan đến nàng kia thật là người khác hiểu lầm nàng? Bất kể có phải hay không, chỉ cần nàng vẫn như bây giờ là được, Tạ Hữu Thuận nắm bàn tay đang nắm tay mình kia, nghĩ đến cuộc sống cuối cùng có chút hi vọng.

“Vậy sau này chúng ta cùng nhau cố gắng để cuộc sống tốt hơn, ta sẽ đối với nàng và hài tử thật tốt.”

“Ừ, ta tin tưởng chàng, những năm này chàng cũng rất tốt, là ta không tốt, sau này ta nhất định đối thật tốt với chàng cùng hài tử.”

Tiêu Lê Hoa cười híp mắt nói, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng đem lịch sử ác liệt của Tiêu Lê Hoa trước kia sửa đổi a, cũng may trong trí nhớ Tiêu Lê Hoa không có ngu xuẩn làm ra cái chuyện gì không thể bù đắp được, nếu không thật phiền toái.

Vợ chồng hai người nói chuyện một hồi, sau đó bắt đầu thu thập nhà, mặc dù cái nhà này sạch sẽ, nhưng mà muốn đến nhà người khác đã ở qua, vẫn phải dọn dẹp một lần, nên bỏ thì bỏ nên xếp thì xếp, chờ dọn dẹp xong thì cũng đến trưa.

Tiêu Lê Hoa nấu cơm, đây là bữa cơm đầu tiên nàng đi tới cái thế giới này, nàng nhìn thấy bánh bột ngô, sau đó từ hậu viện

hái một ít rau cải làm món ăn, còn có lúc dọn nhà trên đường mua một miếng đậu hũ, làm một món rau cải trộn đậu hũ, đầy một chậu nhỏ, nóng hổi bưng lên bàn, vừa vặn hai con gà kia vừa đẻ hai quả trứng, nàng lại làm một món canh trứng, mặc dù thức ăn đơn giản nhưng nàng rất dụng tâm làm nhìn khá tốt.

Tạ Hữu Thuận cùng Thạch Đầu Mộc Đầu ăn rất ngon, hai đứa bé ăn đều nói ăn ngon, Tiêu Lê Hoa nghe trong lòng thật cao hứng, nói với bọn họ sau này làm cho bọn họ đồ ăn ngon hơn, nàng cũng hỏi Tạ Hữu Thuận, thật ra thì nàng biết hắn chắc chắn sẽ không nói gì, Lý thị làm thức ăn không tốt như vậy hắn cũng có thể ăn, mình làm so với cái kia ngon hơn gấp trăm lần. Nhưng khi thấy Tạ Hữu Thuận gật đầu nói ăn thật ngon, trong lòng nàng vẫn là thật vui vẻ, muốn trở thành một gia đình thì khẩu vị cũng rất quan trọng.

Ăn cơm xong, Thạch Đầu cùng Mộc Đầu bị dỗ đi ngủ trưa, Tạ Hữu Thuận cùng Tiêu Lê Hoa cũng nghỉ ngơi, Tiêu Lê Hoa nhắm mắt lại, cảm giác ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp, lòng của nàng cũng ấm áp, nếu cứ mãi như vậy thì quá tốt.