Chương 12: Dị biến

Editor: Dĩm

“Này, nghe nói chưa, nghe nói mấy thôn xung quanh đều đã bị quân đội quản lý rồi.”

Từ mạt thế đến nay, trong thôn người dân đều co đầu rút cổ ở nhà, tiếng vang cũng không dám phát ra, toàn thôn an tĩnh như không người. Khó có được lại nghe thấy tiếng người, Mâu Nhi Trà đứng trong tường vây, nghe âm thanh bên ngoài như có như không.

“Nói như thế là chúng ta bị những người trong quân đội đó trưng dụng à?” Rất nhiều phụ nữ nghe được tiếng người, rất lớn gan, lục tục ra ngoài tụ tập trong sân.

Người phụ nữ nhận được tin tức đầu tiên nhìn những khuôn mặt tò mò xung quanh mình, nhưng cũng không lấy làm kiêu ngạo. Nếu không phải hiện tại thiếu hụt vật tư, bọn họ thật muốn vừa ăn hạt dưa vừa trao đổi tin tức.

“Đúng rồi, tôi nghe con trai tôi nói, quân đội sẽ lập tức phái người tới từng hộ để đăng ký, từ khi những quái vật kia xuất hiện, thôn chúng ta không ít người đều…Ai, thế đạo này. Nhưng mà hiện tại quân đội tới từng nhà điều tra, dọn dẹp sạch sẽ những quái vật đó, nói muốn thành lập căn cứ an toàn gì đó, đến lúc đó lục tục có người tới rồi, chúng ta cũng coi như may mắn, ít nhất còn có nhà của chính mình để ở. Nghe nói những người đến sau đều phải dùng các đồ vật khác tới đổi phòng để ở đấy.”

Vừa nói đến những tang thi đó, nhiệt tình của bác gái cũng phai nhạt. Rốt cuộc cũng bất đồng, nhiều người già bọn họ đều không con nữa, phía trước vẫn luôn nghe được các loại tiếng kêu khóc thảm thiết, thật là tạo nghiệt.

Mâu Nhi Trà không dám dựa đến quá gần, cô thuê trọ ở phòng gần chân núi, xung quanh không có gia đình nào. Chờ nghe được những điều muốn nghe xong, cô khẽ lui về nhà mình. Không trách được, mấy ngày trước vẫn luôn nghe tiếng súng liên tục, còn tưởng rằng người sống sót chạy tới chỗ này gϊếŧ tang thi, hiện tại xem ra đó là những quân nhân đi dọn dẹp tang thi xung quanh đây.

“Hương Duyên, tôi nghe được lập tức sẽ có quân nhân tới nhà đăng kí, cậu muốn đem Lục Nhuy Nhân giao cho bọn họ không?” Chờ đến khi về nhà, Mâu Nhi Trà đem tin tức mình nghe được nói cho Tùy Hương Duyên, xem nữ chính quyết định làm gì.

“Này…… Nếu không phải người quen thuộc thì vẫn không cần đi theo.” Tuy nói bố Lục Nhuy Nhân là tướng quân, ở căn cứ quân sự kia có chức quyền, nhưng chính là vạn nhất bác ấy đã xảy ra chuyện gì, những tranh quyền đoạt lợi đó có thể hay không tổn thương tới Lục Nhuy Nhân.

Nghĩ đến khi Lục Nhuy Nhân đem cô ta ra ngoài, khó tránh khỏi đυ.ng tới những người đối đầu, tưởng tượng đến cảnh tượng đó, tiểu bạch thỏ cũng khó tránh được khôn khéo thêm một chút.

Đúng nhỉ, xem ra người dại dột ngược lại là cô. Mâu Nhi Trà nghe thấy lời của nữ chính, hiếm khi xem trọng liếc mắt một cái.

"Quyết định vậy đi, nếu gặp người quen lại nói tiếp. Rốt cuộc hiện tại tình huống anh ta thế này, đã hôn mê một tuần, có thể có điều kiện tốt hơn để kiểm tra thì càng tốt."

Mâu Nhi Trà đương nhiên chỉ là trợn mắt nói dối, chưa thấy được ai hôn mê lâu như thế mà sắc mặt vẫn hồng nhuận, nhìn là biết sắp có chuyện tốt xảy ra.

Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền đến âm thanh. Tùy Hương Duyên đang khổ sở, giây tiếp theo, liền chạy nhanh vào phòng. “Anh Nhuy Nhân, anh tỉnh rồi sao?”

Lục Nhuy Nhân mới từ trong lúc hôn mê tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, nhất thời có chút mê mang. Cho đến khi nghe được âm thanh của Tùy Hương Duyên mới nhớ lại sự tình trước khi hôn mê.. Đúng rồi, bọn họ từ trường học chạy ra, hắn hôn mê bao lâu, Hương Duyên đâu, cũng không biết có an toàn hay không?

Mâu Nhi Trà nhìn hai người gắt gao bên nhau, thở dài một tiếng, Cẩu độc thân cự tuyệt ăn cẩu lương, cô vẫn nên về phòng, vả chăng cô cũng thấy thân thể có điểm không thích hợp.

Mâu Nhi Trà tiến vào phòng mình, cởϊ qυầи áo, gãi gãi tê ngứa phía sau lưng.

“Kỳ quái, rõ ràng có rửa mặt, vì sao lại ngứa như vậy chứ, chẳng lẽ trên người có bọ chét sao?” Phòng có một nhà vệ sinh rất nhỏ, trên tường có một mặt gương, Mâu Nhi Trà xoay người muốn xem sau lưng có cái gì.

“Ôi!” Che miệng mình thật chặt, Mâu Nhi Trà hoảng sợ nhìn lưng chính mình.

Đây là cái gì, đây là cái gì?

Run rẩy sờ xuống phía sau lưng, đây là làn da của cô gái hai mươi tuổi, nhưng nhìn phần da lưng giống như là da của người đã sáu bảy mươi tuổi.

Làn da vốn là nên trần trụi căng chặt, hiện tại lại nhăn nheo bèo nhèo, giống như thể kéo mạnh là có thể làm da bong tróc.

Mâu Nhi Trà cũng là một cô gái thích cái đẹp, từ khi xuyên vào thế giới này vốn đã không có dung mạo, chính là nghĩ đến việc tiếp tục tồn tại nên mới có thể an ủi chính mình. Nhưng mà hiện tại cô mới có hai mốt tuổi thôi!