Chương 13: Ra ngoài

Editor: Dĩm

Như để cho hả giận, cô dùng sức nắm chặt chỗ da nhăn nheo phía sau lưng, muốn đem phần da nhăn nheo xé rách, nhưng lại làm chính mình bị thương.

Nhìn phần lưng toàn vết máu, Mâu Nhi Trà cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà khóc rống lên.

Tiến hóa đặc biệt khó lường gì cô không cần nữa, hiện giờ cô chỉ muốn mình khôi phục lại nguyên trạng mà thôi. Cô không nên nghĩ nhiều, cô chỉ là pháo hôi, nguyên bản là pháo hôi đáng chết mà thôi, ô ô.

Mâu Nhi Trà không biết mình ra cửa phòng như thế nào, cũng không biết nam chủ kia khép mở miệng nói cái gì, cô chỉ lắc lư lảo đảo ngồi trên ghế đá trong viện, ngây ngốc nhìn mầm cải thìa non nớt vừa mọc mầm.

“Hương Duyên, bằng hữu của em làm sao vậy, tại sao nhìn cứ ngơ ngác thế?” Lục Nhuy Nhân tính toán nói lời cảm tạ với người cứu mình, thuận tiện cáo từ, nhưng hắn nói nửa ngày, cô gái có ấn ký màu đen trên mặt chỉ ngơ ngốc nhìn về phía phương xa.

Tùy Hương Duyên cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng vẫn còn tốt mà.

“Anh Nhuy Nhân, đi xem cô ấy đi, chờ sau khi nói xong thì chúng mình đi.”

“Nhi Trà, cậu làm sao thế?” Tùy Hương Duyên ngồi ở bên cạnh Mâu Nhi Trà, theo phản xạ che lại đôi tay lạnh băng khô gầy.

Bị độ ấm trên tay làm cho bừng tỉnh, Mâu Nhi Trà lập tức gạt đôi tay mềm mại ra. “À, tôi không có việc gì, tìm tôi có việc sao?” Cô sợ hãi phát hiện mình xuất hiện dị thường, lỡ như, lỡ như về sau nếp nhăn trải rộng ra toàn thân, cuối cùng cô trốn tránh không được, có thể hay không sẽ bị người ta đem đi giải phẫu nghiên cứu gì đó.

Tùy Hương Duyên khó hiểu nhìn đồng bọn dường như bị kinh hách quá độ. “Anh Nhuy Nhân đã ổn rồi, chúng tớ phải đi lên núi, chúng tớ tới cùng cậu từ biệt.”

Tùy Hương Duyên nói lời này, vẻ mặt rối rắm. Nhi Trà cứu bọn họ, theo lý thuyết hẳn là bọn họ nên đưa cả Nhi Trà lên núi, rốt cuộc thì nơi đó an toàn.

Nhưng nghĩ đến lời Nhuy Nhân nói, Tùy Hương Duyên không nghĩ đến chuyện này nữa.

Nam nữ chính đi, đây không phải nói nhà này chỉ còn mình Nhi Trà cô sao, sẽ không ai phát hiện cô quái dị. “Ừ, tốt, hiện tại hai người liền đi luôn sao?”

Nhìn người đàn ông đứng ở cửa, Tùy Hương Duyên gật đầu.

“Ừ, anh Nhuy Nhân sợ bác lo lắng cho nên sốt ruột trở về. Nhưng anh ấy cũng nói, sau khi về sẽ bảo người đưa vật tư cho cậu, coi như trả ơn cứu mạng.”

Nghe đến vật tư, Mâu Nhi Trà cuối cùng vẫn động tâm. Rốt cuộc nếu cô vẫn luôn già cả mãi, thực nhanh liền không thể tự mình ra ngoài tìm kiếm vật tư, nếu nam chính nghĩ đến việc cung cấp, vậy thì không còn gì tốt hơn. Thanh toán xong, mọi người đều thoải mái.

“Tốt, cảm ơn. Nhưng mà Hương Duyên, nếu sắp tới cô muốn cùng bọn họ ra ngoài, có thể kêu tôi đi cùng không.”

Không phải nói cô mặt dày, nhưng cô độc thân sống một mình, lại không tín nhiệm người khác, cùng Lục Nhuy Nhân và những quân nhân đó ra ngoài ít nhất cũng có cái bảo đảm an toàn.

“Tốt, chúng tớ đây đi trước, Nhi Trà cậu nhất định sẽ tốt mà.” Cô ta thấy quá nhiều bạn học tử vong, thật sự là không nghĩ gặp lại. Thấy tiểu đồng bọn vẫn có điểm ngốc ngốc, Tùy Hương Duyên cũng không nói cái gì nhiều, mặc dù hỏi, Mâu Nhi Trà cũng sẽ không nói cái gì.

Mâu Nhi Trà không biết chính mình sinh hoạt như thế nào, thật giống như một cái xác không hồn, ngày qua ngày dựa vào bản năng sinh hoạt. Trong thời gian đó, Tùy Hương Duyên cũng tới nhìn một hai lần, lấy vật tư cảm tạ, không ít, rất có thành ý, đủ cho một mình cô ăn thật lâu.

Mà lần này, Tùy Hương Duyên lại lần nữa tới cửa, nói cho cô biết lần này cô ta cần cùng Lục Nhuy Nhân ra ngoài.

Lục Nhuy Nhân trước sau như một, vẫn sủng ái Tùy Hương Duyên. Nghĩ đến việc hắn ta có thời gian có thể ra ngoài sưu tập thì sẽ đem Tùy Hương Duyên ra ngoài luyện tập thích ứng.

Lục Nhuy Nhân rất bận, vội vàng cùng ba của mình cùng vài đồng đội cùng nhau thành lập căn cứ to như vậy, đương nhiên lời nói cũng có uy quyền. Hắn nhưng không nghĩ vì bọn họ làm áo cưới, vốn chính là thiên chi kiêu tử, lại vừa lúc gặp loạn thế, không làm lãnh đạo thì uổng cho khởi điểm của hắn.

“Là đi theo những quân nhân đó sao?” Mạt thế qua đi một tháng, trừ bỏ chịu kinh sợ lúc đầu, hiện tại Mâu Nhi Trà cũng không có việc gì để làm. Nếp nhăn đã lan tràn đến toàn bộ chân, không biết còn có thể kiên trì bao lâu. Có thể đi ra ngoài nhìn xem cũng tốt.

Tùy Hương Duyên lắc đầu.

“Là cùng anh Nhuy Nhân, anh Nam Tinh, còn có…anh Lục Anh. Ai nha, cũng chỉ là đi ra vùng phụ cận tìm kiếm vật tư thôi, có mấy người họ là đủ.” Tưởng tượng đến mấy người đàn ông xuất sắc kia, Tùy Hương Duyên thẹn thùng đến đỏ ửng mặt, nhưng nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt lại có chút cứng đờ. Kỳ thật lần này ra ngoài, cũng không phải cô ta ở trong căn cứ nhàm chán quá, mà càng quan trọng hơn là vì cô ta không muốn giống một bông hoa đẹp trồng trong nhà kính, chỉ nở rộ trong nhà ấm mà thôi.

“Được, để tôi chuẩn bị đến lúc đó sẽ đến cùng mọi người.” Thấy nữ chính lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, lại nghĩ tới đây là truyện người lớn NP, cũng không biết mặt mấy nam chính trong tuyến nhân vật có hay không nhiều lên.

Mặc kệ mục đích lần này rốt cuộc là gì, cô chỉ biết đi theo xuôi dòng sờ cá lấy vật tư cũng tốt.