Chương 14: Chó độc thân

Editor: Dĩm

Mâu Nhi Trà chỉ muốn đi ra ngoài xem xét thăm thú vào cuối quãng đời còn lại, lại chưa từng nghĩ đến quãng đời còn lại của cô như rẽ theo đường cong, càng hướng đi càng xa. Nếu có cơ hội lựa chọn, có lẽ cô nên cự tuyệt, thành thật chết già đi, cũng ngọt ngào tốt đẹp mà, dù cho tuổi già đến có chút nhanh chóng.

Đi theo người tài ba đi ra ngoài thực ra rất tốt, ba người đàn ông mạnh mẽ mang theo hai cô gái như đi dạo sau vườn nhà, từ thành bắc đến trong thành. Có lẽ dựa vào lực lượng quân đội, tỉnh X thương vong tuy rằng thảm trọng nhưng cũng không có thê thảm như các tỉnh khác, gần như một vạn người không còn tồn tại nổi một người. Hiện tại căn cứ đã được thành lập, phía trên cao dựng thẳng tường vây, làm Mâu Nhi Trà lần đầu tiên ra khỏi không khỏi kinh ngạc đến ngây người, lúc này mới qua bao lâu, hành động của quân đội thật sự rất nhanh chóng.

“Cậu xem tường vây đó của căn cứ chúng ta, tất cả đều do dị năng giả hệ thổ tạo ra, dù cho là bom cũng không làm rung chuyển được.” Tùy Hương Duyên nhìn Mâu Nhi Trà kinh ngạc đến ngây người, chủ động mở miệng giải thích, chỉ là tự hào trong đó không thể nào che giấu được, đây là chủ ý của anh Nhuy Nhân.

Lục Nhuy Nhân nhìn cô gái đang cười như cũ kia, nội tâm luôn có chút không dễ chịu, nhưng vẫn đối với cô ta sủng nịnh cười. Tầm mắt đảo qua cô gái an tĩnh kia, hình như càng gầy thêm.

Tuy nói mạt thế đến nay, người chịu đói không ít, nhưng hắn cũng cung cấp không ít vật tư rồi mà. Lần này ra ngoài, nói là sưu tập vật tư, chủ yếu vẫn là bọn họ muốn đi cùng cô bé đáng yêu kia, đột nhiên nhiều thêm một cái bóng đèn, là ai cũng sẽ đều có cảm giác khó chịu.

Mâu Nhi Trà cũng không biết suy nghĩ trong lòng mấy nam nhân kia, kể cả biết đi chăng nữa, cô cũng sẽ không để ý. Chỉ cần có thể đi ra ngoài, ai quản người khác nghĩ về mình thế nào.

“Chúng ta lần này là đi nơi nào?”

Thực ra cô muốn đi thành tây xem cô nhi viện có ổn hay không, nhưng cô không dám mở miệng. Mâu Nhi Trà rất rõ ràng mình đi ra ngoài lần này là được lây dính ánh sáng, cô không dám không biết tốt xấu.

“Chúng ta lần này đi tỉnh ngoài, anh Nhuy Nhân nói tỉnh X tuy tốt nhưng vẫn không thể đào căn cơ của chính mình.” Tùy Hương Duyên từng có vài lần ra ngoài, đều là đám đàn ông kia che chở cho cô ta, không có người cùng nói chuyện phiếm, trên đường đi khó tránh khỏi có chút nhàm chán.

Mâu Nhi Trà nhìn cô gái quyến rũ kiều mị trước mặt, thật tốt quá đi. Sờ sờ lớp da dúm dó giấu dưới lớp quần dài, Mâu Nhi Trà có hơi ghen ghét.

Cô hình như có chút rõ ràng, vì cái gì nhiều nữ phụ hắc hóa muốn đối phó với nữ chính như thế.

“Hương Duyên, lần này tôi đi theo, có gây ảnh hưởng gì không.”

Tùy Hương Duyên lắc lắc đầu, “Không có đâu, có Nhi Trà đi cùng thật tốt, ít nhất có thể nói chuyện phiếm, những người đàn ông đó ở bên nhau liền thương lượng đại sự, tớ xen miệng không nổi.”

Cô ta ăn ngay nói thật, căn cứ tuy rằng lập ra rồi, nhưng yêu cầu để hoàn thiện còn rất nhiều, hiện tại ai cũng muốn đem căn cứ kéo đến tay mình, thế cục khó tránh khỏi liền có chút khẩn trương.

Mâu Nhi Trà chẳng qua là đang tìm cái gì đó để nói, chờ đến khi nhận được câu trả lời rõ ràng của Tùy Hương Duyên xong thì cũng không biết nói cái gì nữa. An tĩnh ngồi dựa vào ghế, nhìn ra bên ngoài là thành thị bị tàn phá, ngày tận thế trên TV đã thành sự thật rồi.

Xe đi một ngày, mặc dù thỉnh thoảng đυ.ng phải vài tang thi nghe tiếng ồn mà đến nhưng tính năng mạnh mẽ của nó có thể trực tiếp va chạm vào tang thi. Chờ đến khi đoàn người tới điểm giao giữa tỉnh X và tỉnh Y, tang thi tuy rằng không sợ sáng nhưng buổi tối đi bên ngoài vẫn nguy hiểm hơn nhiều so với ban ngày.

Mặc dù bọn Lục Nhuy Nhân thực lực mạnh mẽ, cũng không dám mạo hiểm như thế.

Hai cái xe Hummer cải tiến đậu dưới một căn biệt thự thật lớn, người đàn ông tên Lục Anh dẫn đầu vào biệt thự kiểm tra thuận tiện dọn dẹp sạch sẽ.

“Tốt rồi, vào đi thôi.” Lục Nhuy Nhân thủ thế, mở cửa xuống xe, lại cẩn thận đỡ Tùy Hương Duyên từ ghế phụ đi xuống.“Cẩn thận một chút, lần trước chính là từ trên xe xuống dưới, suýt chút nữa bị ngã.”

Mâu Nhi Trà rất là thức thời tự mình mở cửa xuống xe. Điều này cũng không có vấn đề gì, chó độc thân phải tự quan tâm chính mình chứ.

“Lục Nhuy Nhân, anh như thế nào lại bỗng nhiên thêm người thế.” Lục Anh nhìn hai người phụ nữ từng người vào phòng, đối với Lục Nhuy Nhân phát hỏa. Bọn họ là hai anh em họ, tự nhiên không khách khí hay phân ra cấp trên cấp dưới với nhau.

“Rõ ràng đã nói tốt rồi, lần này ra ngoài là để Hương Duyên ra quyết định, anh khen ngược, đây là định đổi ý sao?”

Không thể trách Lục Anh bất mãn, anh em luôn có cảm giác yêu thích cùng loại hình. Anh họ chỉ là chiếm thiên thời địa lợi, dẫn trước hắn một bước. Nhưng nửa tháng ở chung này, hắn có thể cảm nhận được Hương Duyên đối với bọn họ khó có thể dứt bỏ, điều này khiến hắn cảm giác không phải họ không có đường cạnh tranh.