Chương 16: Đột nhiên nảy sinh dị biến

Editor: Dĩm

Mâu Nhi Trà chịu đựng từng đợt đau đớn, khát khao đối với ly nước này khiến cô suýt chút nữa nhào qua. Gật đầu lung tung, nhịn xuống du͙© vọиɠ uống nước dâng trào, Mâu Nhi Trà đưa Tùy Hương Duyên ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, khóa cửa. Lúc này Mâu Nhi Trà mới rêи ɾỉ ra tiếng, tầm mắt chuyển tới ly nước phát ra ánh sáng màu xanh lam kia, gấp không chờ nổi đi qua uống một hơi cạn sạch. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, vết thương bị tang thi cào có chút hòa hoãn nhưng vẫn không đủ, năng lượng không đủ.

Tùy Hương Duyên xuống lầu, nhìn ba người đàn ông ngồi trên sô pha như cũ.

“Thế nào, có miệng vết thương hay không?”

Lục Anh chạy đến trước, hơi ngượng ngùng nhìn cô gái mỹ lệ. Nếu không phải lần này khi đi ra ngoài vô tình nghe được, thiếu chút nữa hắn đã từ bỏ.

Hừ, hắn mới không ngốc, đem cơ hội biểu hiện để hết cho Lục Nhuy Nhân, làm cho tình cảm hai người càng thêm vững chắc. Nếu đúng như vậy, làm gì còn chỗ nào của hắn nữa.

Tùy Hương Duyên xấu hổ nhìn ánh mắt của người đàn ông cao lớn cường tráng, từ lần đó…Ngoài ý muốn, cô ta luôn có chút không được tự nhiên. Vòng qua người đàn ông cao lớn, Tùy Hương Duyên đi đến trước mặt Lục Nhuy Nhân, có chút chột dạ. “Không có, em đã kiểm tra hết rồi.”

Như là nghĩ tới gì đó, cô ta hỏi.

“Anh Lục Anh, có phải anh kiểm tra không rõ ràng hay không.”

Đối với việc Tùy Hương Duyên tránh né, Lục Anh thật ra có chút thương tâm, nhưng nghe âm thanh chất vấn sau đó thì liền biến thành chột dạ. “Này…Anh cũng không nghĩ tới tang thi ở trong nhà vệ sinh.”

Gãi gãi đầu, Lục Anh cười cộc lốc. “Lần này không phải không có việc gì sao, lần sau, lần sau anh sẽ cẩn thận.”

Cừu Nam Tinh che đôi mắt lại, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng. Tên ngốc này, thật không cứu nổi mà.

Cảm xúc Lục Nhuy Nhân vẫn luôn không tốt lắm, như là suy nghĩ điều gì. “Ngoan, em đi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa xuống dưới ăn chút lương khô, buổi tối ngủ một giấc.” Thấy môi Tùy Hương Duyên trở nên trắng nhợt đi, đại khái Lục Nhuy Nhân nghĩ tới điều gì.

“Được, anh Nhuy Nhân, nếu lát nữa em không tỉnh, anh phải gọi em dậy nhé. À đúng rồi, Nhi Trà kêu không cần gọi cô ấy, cô ấy muốn nghỉ ngơi.”

Tùy Hương Duyên không phải không phát hiện ra Lục Nhuy Nhân làm cho có lệ, nhưng chính cô ta đuối lí, cũng không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn lên lầu về phòng.

Có lẽ là trước lạ sau quen, cũng có lẽ là do nước của Tùy Hương Duyên đưa có tác dụng, Mâu Nhi Trà cảm thấy lần này không gian nan như lần đầu. Chờ đến khi đợt đau đớn này qua đi, Nhi Trà luôn có cảm giác không đủ.

Ha ha, cô đây là nghiện từ ngược à.

Cầm khăn giấy ướt, Mâu Nhi Trà muốn đi chà lau cơ thể bị tang thi làm bị thương. Nhìn chỗ máu đen trên đất, Mâu Nhi Trà nuốt nuốt nước miếng khô khốc.

“Mình như vậy thật không có việc gì sao?”

Cho dù có chậm chạp đến đâu, Mâu Nhi Trà cũng cảm giác được mình có chút không thích hợp. Cởϊ qυầи áo trên người, hít sâu một hơi, Mâu Nhi Trà nhìn vào chiếc gương không phải quá sạch sẽ này.

Nếp nhăn đều không thấy. Cởϊ qυầи ra, trừ bỏ phần nếp nhăn bên trong đùi, chỗ khác đều biến mất không thấy.

Cho nên, cô cảm thấy không đủ, là năng lượng không đủ. Cô bây giờ rốt cuộc là thứ gì?

Mâu Nhi Trà gắt gao che miệng mình lại, sợ chính mình sẽ hét ra tiếng. Không không, cô không có việc gì, cô chỉ dị năng tiến hóa mà thôi, không phải quái vật, không phải muốn ăn quái vật tang thi.

“Ọe!” Tưởng tượng đến hình ảnh mình gặm những thứ thịt thối đó, rốt cuộc Mâu Nhi Trà không nhịn được mà phun ra.

Từ sau khi phát hiện chính mình quỷ dị, một đường đi vốn đã im lặng, Mâu Nhi Trà lại càng thêm im lặng.

“Nhi Trà, không biết có phải ảo giác của tớ hay không, tớ cảm thấy vết bớt trên mặt cậu nhỏ đi rất nhiều.”

Đột nhiên có một ngày, Tùy Hương Duyên nhìn chằm chằm mặt Mâu Nhi Trà, như là phát hiện ra đại lục mới, kêu to thành tiếng.

Thấy bốn người đều nhìn chăm chú vào mặt mình, Mâu Nhi Trà hơi xấu hổ, né tránh cúi đầu, che lại vết bớt đen trên mặt. Thật ra chính cô cũng phát hiện ra điều này, nhưng những tưởng cô là nhân vật trong suốt không ai chú ý đến, không nghĩ tới giờ phút này bị nữ chính chỉ ra, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Khả năng cậu nhìn lầm rồi đi!”

Tạm thời đem nội tâm hoảng loạn áp xuống, Mâu Nhi Trà quyết định từ giờ về sau, khi đi ra khỏi căn cứ sẽ không kết bạn với ai để đi. Cô muốn tồn tại thì không thể khiến người khác phát hiện ra chỗ quái dị của mình.

“Cẩn thận!” Cừu Nam Tinh là dị năng tinh thần, dọc đường đi vẫn luôn làm nhiệm vụ phụ trách thăm dò. Từ khi bọn họ xuống xe đến giờ, hắn luôn có một loại cảm giác quái dị, lại nghĩ từ khi mạt thế đến giờ, những tang thi đó vẫn chưa có biến hóa, Cừu Nam Tinh cảm thấy bằng dị năng cấp hai của mình, nhất định sẽ không bị bại lộ gì.

“Vừa rồi đó là cái gì?”

Tùy Hương Duyên tránh phía sau Lục Nhuy Nhân, hoảng sợ nhìn thân ảnh vừa lóe qua. Tang thi…… Tang thi có thể có động tác nhanh như vậy sao.