Chương 4: Nữ chủ

Editor: Dĩm

Mâu Nhi Trà thở dài, từ trong kí ức hồi hồn. Cô chỉ nhớ phần nội dung này cùng mục lục của tiểu thuyết, còn lại cô không đọc nên không biết nội dung. Cô lấy điện thoại cũ trên bàn ra, nhập mật khẩu theo trí nhớ. Bây giờ là ngày 8 tháng 6, còn có một tuần nữa là đến tận thế.

Mẹ nó, nếu muốn đưa cô đến đây, không thể cho cô đến sớm hơn một chút sao?

“Nhi Trà, đi thôi, sắp muộn học rồi kìa.” Tùy Hương Duyên cầm lấy sách vở đang muốn đi, nhưng nhìn tiểu đồng bọn đang ngồi trên ghế, không khỏi nhíu mày. Nhi Trà đang làm sao thế, từ buổi sáng đến giờ cứ thất thần.

Đây không phải ai khác mà chính là nữ chính, bạn từ nhỏ của Nhi Trà - Tùy Hương Duyên.

“Ừ”. Dựa theo ký ức cầm sách giáo khoa, Nhi Trà yên lặng đứng dậy, đi theo nữ chủ phía sau.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, trong một tuần này mình làm cái gì bây giờ, có phải giống như hầu hết mấy cuốn tiểu thuyết hay miêu tả, trước đi dự trữ đồ không.

Không không, dựa theo văn án, bạn học cũ của cô không mở quá nhiều bàn tay vàng, không gian tùy thân linh tinh. Hầu hết mọi người có xuất phát điểm giống nhau, phải tự thân phát triển năng lực của bản thân mới có dị năng kích phát. Cho nên dự trữ… trước hết cô vẫn nên đi tìm cái phòng ở an toàn, lại tìm thêm lương thực, vượt qua giai đoạn đầu của mạt thế trước đã.

Nhi Trà tưởng tượng đến điều này, đầu lại có chút đau. Nhưng dựa theo lời bạn cùng phòng viết sách nói lúc trà dư tửu hậu, lúc này không phải khổ bình thường. Vì trợ giúp nữ chủ từ phòng học chạy đi, tự nguyện làm mồi nhử và bị tang thi ăn sạch.

Nguyên chủ thật sự là bị ăn sống, gặm cho đến khi chỉ còn một bộ xương, thậm chí không thể trở thành một thây ma .

Tuy nói là nhớ về, nhưng Nhi Trà không định lấy phương thức thảm thiết như thế đi áp dụng lần nữa. Thêm nữa, vạn nhất nguyên chủ đã chết xuyên vào thân thể thật của cô, cô chết ở đây không thể trở lại thì làm thế nào.

Không được, trước hết vẫn là sống sót đi, sống một ngày là được thêm một ngày, tuyệt đối không thể đem cái chết thành chìa khóa để trở về được, chỉ đành đem điều này coi như đường lui cuối cùng của mình.

Tùy Hương Duyên nhìn bạn mình thiếu chút nữa đυ.ng vào mình, lại một lần nữa tự hỏi, Nhi Trà đây là làm sao đây, tự kỉ càng thêm nghiêm trọng sao.

Người đẹp bình thường nhíu mày, đó chính là cảnh đẹp, nhưng nếu bên cạnh làm nền có một khuôn mặt xấu xí, vậy người đẹp chẳng khác nào tiên nữ cả.

“A?” Bị buộc phải dừng chân lại, Nhi Trà ngẩng đầu, thần sắc mê mang nhìn mỹ nhân trước mắt.

“Tới rồi sao? Ngượng ngùng quá, tớ thất thần.”

Dù sao việc nữ chính bên người làm cô tạm thời tính toán không ngây người thêm nữa, bằng một cách nào đó, cô cảm thấy mình sẽ không thể chạy thoát được việc trở thành lá chắn cho nữ chính, Nhi Trà muốn giữ mạng nhỏ, cô phải lý luận với nữ chính. Lại nói quanh người nữ chính nhiều người mạnh, an toàn cũng được bảo đảm hơn, nhưng phiền toái cũng cực nhiều.

Tiểu thuyết có thể dài đến mấy chục nghìn chữ, còn không phải hào quang nữ chính chiếu vào mình, xui xẻo người khác sao.

Tùy Hương Duyên nhìn gương mặt thô ráp trước mặt mình, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cẩn thận, phát hiện ngũ quan Nhi Trà tương đối xuất sắc, nếu không có bớt to kia hấp dẫn ánh mắt người khác…

“Ừ, tới rồi. Nhi Trà, thật sự cô không có việc gì sao, nếu có việc có thể nói với tôi nha, tôi có thể nhờ anh Nhụy Nhân tới giúp đỡ.”

Nghĩ đến bạn trai của mình, Tùy Hương Duyên âm thầm đỏ mặt: Nhuy Nhân đã xuất ngoại một tuần, tính thời gian thì giờ cũng đã đến lúc trở lại.

Nghĩ đến ngày cửu biệt thắng tân hôn, Tùy Hương Duyên lại càng e lệ, đến cổ cũng trở nên đỏ.

Hầy, Nhi Trà xấu hổ nhìn gương mặt đầy ý xuân của nữ chính, không cần nghĩ cũng biết cô ấy có suy nghĩ gì. Lại nhớ đến đây là thế giới truyện NP, không khỏi bội phục nhìn nữ chính thân hình mảnh khảnh trước mặt. Người này không tồi đâu, có thể nuốt trôi nhiều đàn ông như vậy.

“Không có việc gì, tớ muốn đi tìm giáo viên xin nghỉ một chút, có vài việc cần xử lí. “ Dù sao cũng còn một tuần, cô không tính ở trong trường học.

Tùy Hương Duyên cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ xuân sắc, xem nhẹ ánh mắt kỳ lạ nhìn mình kia.

“Là cô nhi viện có việc sao?”

Nghĩ đến nhi viện mình lớn lên từ nhỏ, tự nhiên Tùy Hương Duyên cảm thấy không thoải mái. Từ sau khi anh Nhuy Nhân giúp đỡ mình, hình như đã lâu lắm rồi cô không quay trở lại nơi đó. Nghĩ đến phòng cũ nát cùng thiết bị đơn sơ, chẳng lẽ cần tiền sao?

Nhớ đến viện trưởng hiền lành trong trí nhớ, lại nhìn thấy sắc mặt mang theo kháng cự rõ ràng của nữ chủ, haiz, phàm là nữ chính xinh đẹp, thân thế đáng thương thường làm cho những nam chính kia thương tiếc. Lại nhớ đến kết cục của cô nhi viện không được đề cập rõ trong sách, Nhi Trà tính toán trở về một chuyến.

“Ừ, viện trưởng gọi điện thoại cho tớ, cậu có muốn cùng tớ trở về không?”

Tùy Hương Duyên chẳng qua là thuận miệng hỏi, nghĩ đến người yêu sắp về liền nói. “A, tôi không đi đâu, hai người chúng ta đều xin nghỉ, không tốt cho lắm đâu.”

Đôi tay non mềm nắm chặt sách trong l*иg ngực, mày hơi nhăn lại, toàn thân toát lên vẻ kháng cự.

“Thế được rồi, tớ trở về một mình cũng được.” Nhi Trà không chú ý sắc mặt của nữ chính, cô chỉ cho rằng Tùy Hương Duyên nhớ bạn trai, chưa nghĩ đến hướng khác.

Rốt cuộc không phải tiểu bạch hoa à, người nào không phải là lương tâm tốt đẹp đâu.

Nhưng như thế cũng tốt, nếu thật sự đi cùng nữ chính, theo cốt truyện trước tiên cô là người lãnh cơm hộp.

Chờ đến khi tan học, cùng nữ chính chào hỏi, Nhi Trà liền đi đến phòng giáo viên, tính toán xin nghỉ xong rồi dọn dẹp đồ đạc rời đi.

Đồ đạc cô mang đi không nhiều lắm, một tuần sau cái gì cũng thành rác rưởi thôi. Nhưng nhìn tủ quần áo trống rỗng của nguyên chủ, cô cảm thấy chút quần áo ngày thường tắm rửa cũng có thể mang theo.