Chương 5: Chuẩn bị

Editor: Dĩm

Tiềm năng của con người là không thể định mức được, chờ khi Nhi Trà vội vã làm việc không ngừng nghỉ xong đã là ba ngày sau, mà bây giờ cô đang trên đường đến cô nhi viện. Nghĩ đến căn nhà nông mình đã thuê ổn thỏa ở ngoại thành, Nhi Trà không khỏi một lần nữa than thở, có tiền thật là một việc quan trọng. Tuy chỉ nói đây là phòng của nhà nông ở nông thôn, nhưng làm gì có nhà nào cho thuê một tháng. Chờ sau khi thanh toán tiền ba tháng đầu, tiền Nhi Trà vất vả tích cóp được chỉ còn một phần ba. Nghĩ tới rất nhiều đồ còn phải mua, Nhi Trà thấy đầu mình hơi nhức.

“Chị Nhi Trà, sao chị đã trở lại rồi, không phải chị còn phải đi học sao?”

Đứa nhỏ ở cô nhi viện thấy Nhi Trà mang theo một túi ăn vặt lớn trở về, không tự chủ được đi lên vây quanh cô. Những đứa nhỏ lớn lên trong cô nhi viện mặc dù chỉ là những đứa bé nhưng cũng đã biết để ý ánh nhìn của người khác, tuy rằng đối với túi đồ ăn vặt lớn vô cùng muốn nhưng cũng không đứa nào tiến lên tranh cướp giành về phía mình.

Mâu Nhi Trà nhìn từng khuôn mặt ốm yếu gầy nhỏ, trong lòng vô cùng không đành lòng. Cô chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, không có cách nào có thể giải cứu mọi người.

“Viện trưởng đâu rồi, chị có việc cần tìm bà ấy.”

Điều cô có thể làm chỉ là đưa ra vài kiến nghị. Đem đồ ăn vặt đưa cho đứa nhỏ lớn nhất, chỉ đạo chúng nó đem đồ phân phát, Nhi Trà đi về phía văn phòng viện trưởng.

Đi vào văn phòng viện trưởng, nhìn người phụ nữ trung niên gầy yếu, tự nhiên Nhi Trà thấy mắt mình nóng lên. Đây là cảm tình của nguyên chủ, cô tiếp thu ký ức của cô ấy, cũng bao gồm những cảm tình đó. Bây giờ viện trưởng thanh liêm chính trực đã thiếu lại càng thêm thiếu. “Mẹ viện trưởng.”

Đau lòng nhìn người kia vùi đầu trong đám sổ sách, Nhi Trà không nhịn được mở miệng gọi người.

Mâu viện trưởng nhìn về phía cửa, bỏ cặp kính sang một bên. “Nhi Trà, sao con đã trở về rồi?” Vui mừng đứng dậy, kéo người vào trong văn phòng. “Không phải con còn ở lại đi học sao, sao lại đột nhiên quay về, là vì có chuyện gì sao?”

Bàn tay thô ráp mà ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay nhỏ không tính là non mềm. Mâu viện trưởng đối với đứa nhỏ đáng thương này là thương tiếc từ tận đáy lòng, cho nên mới cho đứa nhỏ dùng họ của mình, bây giờ thấy đứa nhỏ xuất hiện đột ngột, cho rằng đứa bé tự ti này đã xảy ra chuyện gì.”Chỉ có mình con trở về sao, đứa nhỏ Hương Duyên kia đâu?” Nhớ tới đứa trẻ kia, sắc mặt Mâu viện trưởng có chút lạnh lùng.

Nhi Trà nhẹ nhàng lắc đầu. “Chỉ là con đột nhiên nhớ đến mẹ viện trưởng nên mới không nói trước đã trở về. Hương Duyên không về cùng con, con đi một mình.”

Nếu giờ mở miệng nói viện trưởng đem đám trẻ rời đi cùng mình, như nghĩ đến điều gì, Nhi Trà lại cười khổ lắc đầu. Trước đừng nói căn phòng cô thuê không đủ lớn, mà giờ chỉ cần nói rời khỏi nơi này, viện trưởng cũng sẽ không đồng ý. Nhưng nghĩ đến con đường đi đến cô nhi viện tương đối hẻo lánh, nếu mạt thế thật sự đến cũng coi như an toàn, chỉ cần dự trữ lượng lớn lương thực là được.

“Khó có khi con nói như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?” Mâu viện trưởng quá hiểu đứa trẻ này, cô kín như hũ nút, thật sự lần này không có chuyện gì lớn xảy ra sao.

“ Thật sự không có việc gì đâu. Viện trưởng, người phải nhớ thật kỹ những lời con sẽ nói tiếp theo đây. Người cũng biết, ban trai Hương Duyên là người cực kì có quyền thế, đối với lời hắn nói, chúng ta không thể bỏ qua.”

Amen, ông trời hẳn sẽ tha thứ cho lời nói dối này của cô đi.

Từ lúc học đại học tới giờ, đứa nhỏ Hương Duyên kia hiếm khi quay trở lại cô nhi viện, nhưng mọi người cũng đều biết cô quen một bạn trai khó lường.Ít về nhưng lần nào về cũng mang theo tiền tài cùng đồ dùng, nghe nói đều là người kia quyên tặng cho cô nhi viện.

“Làm sao thế, là có chuyện lớn gì sao?” Lý do này dùng thật sự tốt.

“Mặc kệ người tin hay không, con muốn người lấy tiền có trong viện đem đi mua lương thực, những ngày sau cũng đừng để người ngoài vào trong này nữa.”

Nắm chặt đôi tay khô ráo, Nhi Trà hai mắt không nháy nhìn thẳng vào cặp mắt từ ái của viện trưởng. Nhiều chuyện hơn nữa cô cũng không nói, càng nói thì chỉ tăng thêm khủng hoảng.

Mâu viện trưởng giật mình nhìn ánh mắt kiên định của đứa trẻ này, Nhi Trà thật sự thay đổi.

“Này, đợi chút để ta từ từ ngẫm lại.”

Chuyện này quá lớn, nếu lập tức lấy hết tiền dùng, nếu bọn trẻ có xảy ra chuyện gì thì cũng không được. Tuy là nói tin tức bên trong, nhưng nhỡ đâu không đúng, có lẽ đối với người khác là mất đi một ít tiền tài, đối với bọn họ trong cô nhi viện thì lại là mất nửa cái mạng.

“Mẹ viện trưởng, người nhất định phải tin con, tuyệt đối con không nói quá, đến lúc đó sự việc thậm chí còn càng nghiêm trọng hơn so với con nói.” Ôm chặt thân mình gầy yếu kia, Nhi Trà thật sự không muốn nhìn thấy người thân thiết với mình chết trong mạt thế. “Còn có, nếu có đứa trẻ nào phát sốt, người phải cách ly nó một mình, dùng dây thừng trói chặt, không được có một chút lơi lỏng cùng không đành lòng.” Trong cô nhi viện, chỗ nào cũng toàn người già trẻ nhỏ, nếu thực sự có người ngoài ý muốn cảm nhiễm, hậu quả kia…

Thấy thần sắc Nhi Trà nghiêm túc như vậy, Mâu viện trưởng không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ thật sự sắp có chuyện gì lớn xảy ra hay sao.

“Được, mẹ tin con, nhưng mà việc mua sắm lương thực cũng không thể một sớm một chiều, con cho mẹ một ít thời gian.”

Cùng suy nghĩ với Nhi Trà, nếu thật sự có chuyện xảy ra, bọn họ cả viện toàn người già trẻ nhỏ, đến lúc đó nên tự bảo vệ mình, lương thực mua rồi cũng không lãng phí, nếu vạn nhất không phát sinh chuyện gì vẫn có thể ăn.

“ Mẹ viện trưởng nếu tin con, con có thể hỗ trợ.”

Nhi Trà nghĩ đến mình cũng cần dự trữ lương thực, thời gian chỉ còn có mấy ngày, trừ bỏ đi tìm nguồn mối cấp hàng cũng chỉ có thể mua hàng trên mạng, như thế mới đảm bảo hàng hóa tới kịp lúc, cũng có thể giúp họ giảm bớt chút thời gian.

Hai ngày sau, Nhi Trà tiếp tục mua hàng hóa và một ít nhu yếu phẩm cần thiết sử dụng hàng ngày, cũng mất công tìm trên mạng. Tính toán số lương thực đủ cho người trong cô nhi viện chống đỡ qua giai đoạn đầu mạt thế, Nhi Trà tính toán rời đi. Không biết vì sao, cô có một loại cảm giác, kiếp nạn của mình với nữ chính, cô không tránh khỏi. Còn bị thương hay là chết còn phải xem ở chính cô. Cho nên cô tuyệt đối sẽ không ở lại cô nhi viện, gia tăng thêm nguy hiểm.

“Mẹ viện trưởng, con phải đi rồi, thời gian xin nghỉ ở trường học cũng đã hết.” Ôm chặt thân hình khô gầy kia, cô nhất định sẽ sống sót, cũng nhất định hỗ trợ cho viện trưởng và đám nhỏ có thể tìm một địa phương an toàn để sinh sống.

“Được, chính con cũng phải tự chăm sóc bản thân, chỉ nói gở, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, trong viện vĩnh viễn chào đón con.” Viện trưởng mấy ngày nay nhìn tính tình Nhi Trà, lại thấy cô chăm sóc cho mọi người quá nhiều, vẫn nên có khung trời riêng của chính mình.