Chương 8: Gặp lại nữ chủ

Editor: Dĩm

“A!” Một tiếng hét chói tai phá vỡ sự yên lặng của vườn trường. Các sinh viên có mặt trong khuôn viên trường kinh hãi nhìn người đàn ông đang gặm nhấm thịt người, kẻ nhút nhát đã ngất đi vì sợ hãi, thậm chí người táo bạo cũng không kìm được mà nôn mửa.

Đối với những phát sinh xảy ra ở ngôi trường cách đó hàng ngàn dặm, Nhi Trà không hề hay biết, cô đang ở trong nhà, kiểm tra lại đồ đạc lương thực của mình. Với số lương thực trong tay, cô có thể chống đỡ trong một tháng. Nếu căn cứ vẫn chưa được thành lập, cô sẽ phải đi ra ngoài lần nữa để thu thập đồ đạc. Cau mày thật chặt, Nhi Trà không khỏi thở dài. “Vẫn là không có đủ tiền đi.”

“Đinh linh linh!”

Tiếng chuông từ chiếc điện thoại di động cũ khiến Nhi Trà giật mình nhảy dựng. Nhìn thấy dãy số phía trên, Nhi Trà ngay lập tức nhấn nút nghe “Mẹ viện trưởng, có chuyện gì vậy?” Ngôi làng hẻo lánh, đối với chuyện diễn ra bên ngoài không ai biết gì cả. Nhi Trà chỉ nhớ ngày đại khái nhưng không biết thời gian chính xác.

“Nhi Trà, hiện giờ con ở nơi nào, vẫn đang ở trường học sao?” Mâu viện trưởng nhớ tới tin tức vừa rồi nghe được, không khỏi nghĩ đến mà sợ. Đây có phải chuyện ngoài ý muốn trong lời Nhi Trà nói không, người ăn người, thế giới này là điên rồi sao?

Nghe ra âm thanh hoảng sợ phía đối diện, Nhi Trà không khỏi nghĩ đến. Mạt thế…đến rồi.

“Mẹ viện trưởng, con không ở trường học, con đã chạy ra ngoài trước khi sự việc xảy ra. Hiện con rất an toàn. Mẹ phải nhớ lời con. Đừng bao giờ cho người lạ vào. Đối với trẻ em và người bị sốt, nhớ trói họ lại.”

Ngày tháng chín vẫn còn nóng bức, mặt trời chói chang treo trên bầu trời khiến người ta càng thêm cáu kỉnh. Trong con phố nội thành yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh. Trong con hẻm tối nhỏ âm u, những thi thể thối rữa bốc ra từng đợt mùi hôi thối. Cánh cổng địa ngục đã mở, chào mừng đi vào thế giới ma quỷ.

Nhi Trà cảnh giác nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày tận thế, lúc đầu trong thôn sẽ thỉnh thoảng có người trở về, nhưng giờ đã hoàn toàn yên tĩnh. Không phải cô không nghe thấy tiếng thây ma gầm thét, mà là Nhi Trà hoàn toàn không dám mở cửa ra để tìm tòi nghiên cứu, vì cô biết mình ở nhà một mình.

Người trong thôn tuy chất phác, thật thà, nhưng lỡ xảy ra chuyện, cô không dám đánh cuộc. Nghĩ đến số muối còn lại không đủ cho hai tuần, Nhi Trà cảm thấy hơi tự trách, sao có thể quên chuyện này, chỉ nghĩ đến nước và thức ăn.

Thật sự không có biện pháp, thấy người trong thôn bắt đầu lục tục ra ngoài rồi trở về, Nhi Trà không thể không bắt đầu tính toán, ngày mai ban ngày phải ra ngoài tìm lương thực. Hiện tại thời gian còn hơi sớm, những siêu thị đó hẳn chưa bị lấy hết đồ, mà giờ phút này, người có chút dị năng chắc vẫn còn hôn mê, cho nên…Nắm chặt con dao xẻ dưa hấu, Nhi Trà cổ vũ cho chính mình.

Ban ngày đầu đường có chút an tĩnh, những tang thi đó bây giờ còn có chút sợ ánh sáng, giờ lại là giữa trưa, chắc hẳn sẽ không xuất hiện.

Dưới trời nắng to, Nhi Trà vừa đạp xe, toàn thân bao chặt kín mít. Mục đích chuyến đi của cô là đến những siêu thị quy mô nhỏ. Siêu thị lớn cô không dám đi, ước chừng sẽ có nhiều người chiếm giữ, cô là nữ, sao có thể cướp đoạt với người ta.

Có lẽ số phận của cô định chắc phải có biến cố tai ương, chờ khi Nhi Trà tìm thấy siêu thị nhỏ, lại thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây. Vốn dĩ cảm thấy kì quái vì sao một đường ra ngoài đều thuận lợi như vậy, hóa ra là chờ ở đây à. Ông trời à, có phải ông quá để ý đến tôi hay không?

“Nhi Trà”

Tùy Hương Duyên giật mình nhìn người bao mình kín mít, tuy không chắc lắm nhưng khi thấy vết bớt không cẩn thận bị lộ ra của người kia, Tùy Hương Duyên liền chắc chắn.

"Sao cậu lại ở đây? Mấy ngày nay cậu ở cô nhi viện à? Trong viện có ổn không?”

Nắm chặt đôi tay nhỏ gầy ốm. Mấy ngày nay, tuy rằng Nhuy Nhân vẫn luôn bảo vệ cô ta, nhưng khi nghĩ đến người đàn ông cường tráng ngã xuống này, Tùy Hương Duyên không nhịn được muốn khóc.

Từ ngày vội vàng rời khỏi trường học, bọn họ cố ý chạy về phía bắc thành phố, Tùy Hương Duyên biết gia thế nhà Lục Nhuy Nhân. Vào ngày tận thế lần đầu tiên xuất hiện, Lục Nhuy Nhân đã liên lạc với gia đình của mình sau đó dẫn họ đi theo hướng này. Nhưng đến ngày thứ ba, Lục Nhân liền ngã xuống. Những người được giúp đỡ chỉ kịp giúp cô ta khiêng người vào siêu thị nhỏ rồi đường ai nấy đi.

“Hương Duyên?”

Mâu Nhi Trà thật sự không muốn mắng người.

Ông trời, à không đúng, đứa bạn cùng phòng chó má viết cái gì không viết, lại viết truyện mạt thế, còn lấy tên cô đặt vào cho đủ số. Tai họa lần này đến, tránh không khỏi.

“Sao cậu lại ở đây một mình, còn những người khác thì sao?”

Nghĩ đến người đàn ông như hình với bóng với cô ta, Nhi Trà không khỏi có chút giật mình, theo lý thuyết hiện tại nữ chính không phải nên được các nam chính vây quanh bảo vệ sao?

Không nhắc đến chuyện này thì tốt, vừa nói đến Lục Nhuy Nhân, Tùy Hương Duyên không nhịn được đau lòng nói ra. “Nhi Trà cậu giúp tớ với, giúp tớ với.”

Ôi ôi, thật vất vả gặp được một người quen để dựa vào thì sao có thể buông tay, Tùy Hương Duyên khóc như hoa lê đẫm mưa, khiến cho người khác thương tiếc. Đáng tiếc hiện trường chỉ có một người không hiểu phong tình là Mâu Nhi Trà.