Chương 9: Chung một kiếp

Editor: Dĩm

Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới Lụy Nhuy Nhân, Tùy Hương Duyên rốt cuộc không nhịn được đau khổ nói ra. “Nhi Trà cậu giúp tớ với, giúp tớ.”

Ôi, thật vất vả gặp được người quen, sự cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng có thể buông bỏ, Tùy Hương Duyên khóc đến hoa lê đái vũ, khiến người ta không khỏi thương tiếc, đáng tiếc hiện trường chỉ có một người không hiểu phong tình là Mâu Nhi Trà.

Bị đưa tới căn phòng riêng biệt, Mâu Nhi Trà nhìn sắc mặt nóng đến đỏ bừng nhưng vẫn như cũ tuấn lãng kia. Ồ, xem ra là sẽ thức tỉnh dị năng nên phát sốt.

Chậc, đây là một trong những nam chính, chắc chắn sẽ không dễ chết như vậy đâu.

Nhìn bàn tay bị nắm chặt, giờ phút này Mâu Nhi Trà muốn chạy đi cũng không được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không hổ danh là nữ chính, một mình mang theo một người đàn ông phát sốt mà vẫn có thể tìm được một cái siêu thị ổn như thế.

Nghĩ đến mấy cái xe trống trên đường, Mâu Nhi Trà nhịn không được thở dài.

“Cậu biết lái xe không?”

Muốn hai người phụ nữ đưa một người đàn ông đang hôn mê ra ngoài, sợ là không dễ dàng đi ra ngoài đường lớn được.

Lái xe? Tùy Hương Duyên bối rối nhìn người gầy ốm mảnh mai đối diện mình, ngày thường có anh Nhuy Nhân ở đó, mặc dù không có Nhuy Nhân cũng sẽ có tài xế đưa đón mình, đâu cần cô ta học mấy thứ này đâu.

“Được rồi được rồi, trước tiên tôi tìm một cái xe trống đã. Trước hết tôi nói rõ, tôi cũng không biết lái xe, trên đường đi nếu phát sinh vấn đề gì cũng không thể trách tôi.” Nói xong, vơ bừa dao bổ dưa hấu, Nhi Trà lén lút muốn đi ra ngoài.

“Cậu… cậu sẽ vẫn trở lại đúng không?” Đai an toàn bị kéo lại, Tùy Hương Duyên không nghĩ quá nhiều, nhưng là nghĩ đến những người đi cùng không do dự bỏ lại bọn họ, cô ta vẫn không khỏi có chút sợ hãi.

Ai, hy vọng chuyện này mau qua.

“Yên tâm, tôi không để cô một mình đâu. Trước đem đồ đạc thu dọn lại đã, lát nữa đem người kia đỡ ra, chờ lái xe lại đây chắc chắn sẽ có tiếng động, chúng ta phải hành động thật nhanh.”

Nói xong Mâu Nhi Trà kéo tay nữ chính ra, không khỏi cảm thán tay của nữ chủ có khác, vừa non mềm vừa tinh tế. Nhìn tay chính mình thô ráp, gầy như chân gà, Mâu Nhi Trà suy nghĩ bay xa.

“Bang bang!” Nhi Trà đã thi đỗ bằng lái, đương nhiên là học trong thế giới hiện thực, nhưng cũng chỉ giới hạn trong bãi sân tập lái xe, còn đây là thực địa, cô cũng chưa lái bao giờ. Lái xe lao nhanh trên đường, loạng choạng lao đến siêu thị, chạy nhanh xuống mở cửa xe, cô giống như nghe thấy tiếng tang thi rống lên một tiếng.

“Nhanh lên, Hương Duyên, đem người đàn ông của cô dìu lên xe, tôi đem đồ ăn ném lên xe.” Đừng nói cô không giúp đỡ, Nhi Trà đến lần này là vì vật tư, cũng không bởi vì cứu người mà quên mất mục đích chuyến đi lần này.

Thân thể nhanh chóng hành động, trước hết đem một rương đồ ăn ném vào trong xe, thấy Tùy Hương Duyên cố hết sức đỡ người đàn ông kia, chậm rì rì hướng xe bò đi.

Hoảng sợ nhìn những khuôn mặt thối rữa và hôi hám, nỗi kinh hoàng khiến Nhi Trà thấy ghê tởm phát ói. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này, mà bây giờ cũng không có thời gian để cô ghê tởm. Nắm chặt con dao xẻ dưa hấu trong tay, dùng sức bổ về phía cổ tang thi, TV không phải để xem không.

“Nhanh lên, Hương Duyên, tôi chịu đựng không nổi.”

Tang thi không nhiều lắm, bảy tám con, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ gầy, tuy rằng hiện tại tang thi hành động vẫn còn chậm chạp, nhưng chỉ sợ cô cũng không thể làm gì nhiều tang thi một lúc như vậy, bọn chúng không sợ mệt không sợ đau, nhưng cô thì có.

“A!” Hét lên một tiếng, Tùy Hương Duyên đá văng tang thi muốn đi sát gần mình, sợ hãi sẽ làm con người ta kích phát tiềm năng. Cố gắng đẩy mạnh Lục Nhuy Nhân về phía cửa xe, Tùy Hương Duyên hướng về phía Mâu Nhi Trà còn đang nỗ lực chém gϊếŧ đằng kia kêu to.

“Nhi Trà, nhanh lên.”

Nghe thấy tiếng Tùy Hương Duyên gọi, Mâu Nhi Trà mở đường từ đám tang thi, nhanh chóng chạy nhanh hướng về phía xe đang đỗ. Về phần đồ ăn còn lại, giờ phút này ai còn muốn nữa. Mở cửa gần ghế lái, Mâu Nhi Trà nhanh chóng bò lên trên xe, đóng cửa xe,vặn khóa, tính toán rời đi.

“A!” “Phịch” một tiếng, Tùy Hương Duyên nhìn đầu tang thi gần mình trong gang tấc, thét ra tiếng chói tai.

Mâu Nhi Trà nhìn miệng há to xấu xí của tang thi, khi chính mình còn chưa hồi hồn thì phản xạ đã nhanh hơn, tay vươn tới “bang” một cái, đầu tang thi bị dao xẻ dưa hấu dùng sức chặt đứt.

Tê, đau quá.

Mâu Nhi Trà không dám nhìn kỹ cánh tay bị trầy xước, trực tiếp nhấn ga đánh xe rời đi. Cho nên, đến cuối cùng cô vẫn không thể thoát chết vì nữ chính, trong sách có viết cô có trở thành thây ma không?

Tùy Hương Duyên lấy lại tinh thần, thấy xe đã nhanh chóng chạy đi. “Nhi…… Nhi Trà, cảm ơn, cảm ơn!”

Nếu không có Nhi Trà, hôm nay cô ta nhất định sẽ chết, cùng với anh Nhuy Nhân! Vừa khóc vừa cười, Tùy Hương Duyên có cảm giác sống lại một kiếp, nhìn Lục Nhuy Nhân ở phía sau, Tùy Hương Duyên chưa từng cảm thấy cuộc sống tốt đẹp như vậy.

Được rồi, cô thì tốt rồi, người đáng thương chỉ có tôi thôi…

"Đi tìm chỗ nào dừng chân trước đi.”

Nếu không chịu nổi, ít nhất còn có người giúp cô nhặt xác, mà những vật tư trên tay cô có thể yêu cầu quyên góp tặng cho cô nhi viện. Cô tưởng tượng mình như thánh mẫu, nói chung chuyện này cũng không quá khó đâu nhỉ.