Chương 1

Cố Viễn bị cơn đau kì quái ở ngực làm tỉnh dậy, mơ màng không biết hôm nay là thứ mấy, cậu chỉ cảm thấy tấm nệm dưới người mình cứng đến quá mức.

Nệm cao su cao cấp của cậu đâu?

Sao cậu có thể ngủ trên chiếc giường cứng như đá này vậy?

Cậu bất mãn mở mắt ra, tầm mắt không rõ ràng lắm nhìn qua khung cảnh trên đầu —— rèm che xám xịt, toàn bộ giường đều bị vải vóc màu xám vây quanh, nhìn vừa keo vừa bẩn, thấy liền biết người trang trí căn phòng không có chút thẩm mỹ nào.

Từ nhỏ Cố Viễn đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà lớn lên, cậu được người ba nhà giàu mới nổi của mình hết sức cưng chiều, thích nhất mấy món đá quý sáng lấp lánh và những đồ trang sức đẹp đẽ không dùng được, cản bản không chịu nổi căn phòng xấu xí này.

Cố Viễn theo bản năng sờ điện thoại, cậu muốn gọi điện cho bác Vương tài xế riêng tới đây đón cậu.

Nhưng điện thoại còn chưa tìm được, mép giường đột nhiên có một giọng nữ nề nếp cất lên: “Bà vυ" Cố, Vương gia đang ở phòng ngủ chờ ngài, xin ngài tắm rửa sạch sẽ rồi cùng nô tỳ qua đó.”

Động tác của Cố Viễn nháy mắt liền cứng đờ.

?

Cố gì cơ?

Vương gia nào?

Nô tỳ.....?

Cậu lập tức bị dọa tỉnh táo.

Cố Viễn bật dậy từ trên giường, duỗi tay kéo rèm màu xám ra, hình ảnh chiếu vào làm cậu trừng lớn hai mắt —— bộ bàn ghế màu nâu đỏ, cửa sổ thuần gỗ, ấm trà Thanh Hoa màu trắng, tất cả chứng minh rằng khoa học ký thuật hiện đại chưa từng xuất hiện ở đây.......rất giản dị, mà trước mặt cậu, tự nhiên xuất hiện một cô bé cài trâm hai bên, mặc áo màu hồng nhạt!

Cố Viễn ngu người.

Hình như đây không phải chuyện chỉ cần gọi tài xế là có thể giải quyết được.

Cậu đang ở đâu?

Cậu giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng chạy đến cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, quả nhiên bày trí bên ngoài cũng như vậy, cậu nhắm mắt xoay người, nhìn mặt kính phản chiếu bông hoa cúc đối diện, nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ không khác với khuôn mặt lúc trước của cậu.

Cậu còn chưa định thần lại, nha hoàn bên mép giường đã bắt đầu lo lắng nhìn về phía cậu: “Bà vυ" Cố, ngươi sao vậy?”

“……” Cố Viễn nuốt nước miếng, hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”

Tiểu nha đầu: “Bà vυ" Cố á.”

Cố Viễn run rẩy sờ sờ, xác nhận trên người mình vẫn còn cái kia, lại cúi đầu nhìn nhìn, bộ ngực cũng còn bình thường, cậu mới yên tâm một chút, ít nhất không thay đổi giới tính.

Cậu chỉ tay vào ngực mình, nói với tiểu nha đầu: “Ta là con trai, ngươi nhìn ngực ta như này, sao có thể có sữa ——”

Cậu còn chưa dứt lời, một cảm giác kỳ quái đột nhiên xuất hiện không khống chế được mà trào ra, cậu cúi đầu mờ mịt nhìn, bộ ngực phẳng của mình thấm ra hai vệt nước tròn tròn……

“….......................….”

Không biết trời mưa lúc nào, một tia sét từ phía chân trời ầm ầm đánh xuống, chiếu sáng căn phòng nhỏ hẹp.

Cố Viễn nghĩ, nếu không thì đánh chết ta đi?

Giây tiếp theo, dòng ký ức không thuộc về cậu điên cuồng tràn vào đầu.

Nửa phút sau, Cố Viễn đã hiểu.

Cậu xuyên qua rồi.

Xuyên thành một đứa ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mười sáu tuổi đột nhiên có "Thiên phú dị bẩm" bắt đầu chảy sữa, làm cha mẹ không dám ngẩng đầu bị bán vào vương phủ......làm vυ" nuôi.

Vυ" nuôi.

Mắt Cố Viễn tối sầm, ngất xỉu.

Tiểu nha đầu bị bộ dáng ngu ngơ của cậu làm hoảng sợ, vừa muốn đỡ cậu dậy, thì cửa gỗ lỏng lẻo bị gõ hai tiếng, một giọng nam thô ráp truyền vào: “Bà vυ" Cố có sao không? Vương gia đang chờ! Những người khác đều đến rồi, chỉ thiếu bà vυ" Cố!”

Vãi cả NP*!!!

Cố Viễn tức giận!!

Đi con mẹ mày!!!!! tao còn lâu mới đi!!!!!

Lấy kinh nghiệm đi học 9 năm ở thế kỷ 21 cùng đầu óc thông minh tài trí của ta chẳng lẽ còn không biết trốn khỏi vương phủ các người sao!

Nửa canh giờ sau.

Cố Viễn bị hai đại hán bắt, nhắm mắt vác về phòng ngủ Ninh Vương.

Cậu chật vật lau mặt, mẹ nó, đánh giá cao trí thông minh của người hiện đại rồi.

Phòng ngủ của Vương gia so với căn phòng lúc cậu vừa tỉnh thì không giống nhau, xa xa hắt lên một mảng ấm áp trong đêm tối, rộng rãi xa hoa, đến gần thì thấy, ngay cả khung cửa sổ cũng đá quý cao cấp xanh lục!

Đá quý! Thật to! Thật thích!

Cố Viễn liếc mắt muốn cẩn thận nhìn thêm một chút, liền thấy phòng ngủ của Vương gia đóng đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, mấy người phụ nữ bị đuổi ra, sau đó một giọng nam trầm thấp tức giận vọng ra: “Cho dù bổn vương có chết! Cũng tuyệt không chịu kẻ gian hãm hại, tiếp thu phương pháp điều trị hoang đường này!”

Cố Viễn: “……”

Câu này nghe quen quen.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Đi!” Hai tráng hán không khách khí đẩy cậu lên phía trước, Cố Viễn lảo đảo đi theo, bị bắt bước lên bậc thang trước phòng ngủ Ninh Vương.

Lận Kính Trầm đang nổi trận lôi đình trong phòng ngủ mình.

Vốn dĩ hắn chuẩn bị mang quân lên chiến trường, lại bị đối thủ hãm hại mấy tháng trước, nhất thời trúng kế của đối phương, nuốt xuống…… Loại thuốc độc đó! Bây giờ phải hút sữa mẹ mới giải được độc!

Cảm giác bị độc tra tấn cũng không dễ chịu gì, nhưng với tính tình kiêu ngạo của Lận Kính Trầm, bảo hắn làm chuyện này không bằng kêu hắn đi chết còn hơn. Hắn mặc kệ cơ thể thống khổ, vung tay đuổi đám phụ nữ quản gia tìm kia đi.

Nhưng cơ thể đau đớn khiến mọi thứ xung quanh hắn tối sầm, vào lúc hắn cắn răng muốn thử dùng nội lực đẩy độc tố ra ngoài, thì hai thị vệ bên người hắn đột nhiên vác một người vào.

“Báo cáo Vương gia, bắt được một bà vυ" có ý đồ trốn ra ngoài phủ, xử lý sao đây ạ?”

Sao vẫn còn bà vυ" vậy?

Lận Kính Trầm nhíu mày ngẩng đầu, đang muốn phất tay đuổi người giống lần trước, hướng chi đối phương còn muốn trốn khỏi phủ, càng không cần phải giữ lại, trả khế ước bán thân rồi để người đi là được. Hắn nghĩ như vậy cho đến khi thấy người bị bắt tới.

Thiếu niên bị bị người hai bên bắt lấy, thân thể đơn bạc bị ép ở giữa hai người to lớn làm cậu càng thêm nhỏ bé yêu kiều, nhìn cậu rất không vui, hai má phồng phồng, khuôn mặt nhỏ không biết cọ ở chỗ nào, nhưng đôi mắt trừng hắn thì vừa to vừa sáng.

Động tác của Lận Kính Trầm cứng lại.

Nghĩ đến thân phận thị vệ vừa báo cáo, ánh mắt hắn theo bản năng nhìn xuống, dừng trước bộ ngực đơn bạc không phập phồng của thiếu niên—— cậu mặc một bộ y phục thuần trắng, bị mưa to xối ướt dính sát trên người, không nhìn kỹ thì không thấy gì, nhưng nhìn kỹ rồi thì thấy trên bộ ngực bằng phẳng có hai đường cong mềm mại nổi lên, trên đỉnh có thể thấy nụ hồng loáng thoáng lộ ra ngoài.

Lận Kính Trầm cảm giác được hô hấp của mình rõ ràng đã trầm xuống.

Cố Viễn cũng đang quan sát đối phương.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trước mắt mày kiếm mắt sáng, không giận tự uy. Một thân vương phục thuần đen càng khiên hắn trở nên cao không thể với, chẳng sợ giờ phút này hắn đang đỏ mắt thở hổn hển, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, dáng ngồi đoan chính, mái tóc đen được buột gọn gàng không chút cẩu thả rũ xuống, cố định bằng trâm cài hoạ tiết phức tạp.

Thật đẹp, thật soái, Cố Viễn nghĩ, so với mấy nam minh tinh trong giới giải trí hiện đại còn đẹp trai hơ.

Cây trâm trên đầu cũng đẹp.

Rất giống cây trâm cậu đã bỏ một số tiền lớn mua về ở buổi đấu giá đời trước.

Cậu quá mê đồ vật sáng lấp lánh, đang vui vẻ ngắm ngía thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông phía trên chậm rãi vang lên, “Ngươi vừa nói…… Cậu ta là ai?”

“Báo cáo!” Thị vệ quy củ nói: “Là bà vυ" của ngài.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, sữa từ vυ" cậu chậm rãi chảy ra.

Tự nhiên Cố Viễn có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cậu nghe được người đàn ông lên tiếng: “Để người ở lại, các ngươi lui ra ngoài đi.”