Chương 1

Đồng hồ báo thức kêu hai tiếng, An Thời khó nhọc nâng mí mắt lên, mò mẫm giơ tay lên rồi cạch một tiếng tắt đi.

Hai giây sau——

Cậu chợt mở mắt.

Thứ khiến cậu chú ý không còn là giấy dán tường trần nhà màu xanh nhạt quen thuộc nữa mà là một chiếc màn chống muỗi màu trắng có lỗ nhìn tuổi tác so với cậu còn lớn hơn.

An Thời nhìn chằm chằm vào hai cái lỗ nối tiếp nhau như thể đang nắm tay nhau, liếc nhanh về chiếc đồng hồ báo thức bong tróc sơn màu đỏ mà cậu vừa tắt, cũng rất xa lạ

"Lạch cạch".

Cậu trực tiếp bật người ngồi dậy

---Đây không phải là nhà của cậu.

Trong khoảnh khắc, những ký ức vốn không thuộc về cậu tràn về.

Đúng vậy, cậu đã xuyên vào cuốn sách này, chính xác là cuốn tiểu thuyết tranh đấu trong giới kinh doanh nói về một nhân vật nam chủ mà cậu đã đọc ngày hôm qua trước khi đi ngủ.

Nội dung chủ yếu kể về việc nhân vật nam chủ Phó Hoài Thâm dùng chính nỗ lực và thủ đoạn của bản thân, tay nắm giữ gia tộc chân đá tên trùm phản diện, từng bước leo lêи đỉиɦ cao trong giới kinh doanh.

Nhân vật nam chủ Phó Hoài Thâm tính tình lạnh lùng, mẹ mất khi còn nhỏ, cha tái hôn, anh chị em như sói với hổ, vì để phản kháng gia tộc Phó Hoài Thâm đã lựa chọn một tiểu phế vật không có bối cảnh, nhân cách kém, chỉ có khuôn mặt tốt để kết hôn.

Mà kẻ phế vật ấy hiện tại chính là cậu.

Làm bia đỡ đạn, trong tiểu thuyết không đề cập nhiều, nam chủ ngay từ đầu cũng không coi trọng nguyên thân, nhưng cố tình tiểu phế vật lại yêu nam chủ, thường xuyên làm mọi cách để quyến rũ anh. Nhưng nam chủ không để ý đến cậu ta, vì vi phạm hợp đồng hôn nhân cuối cùng cũng bị nam chủ đuổi ra ngoài, không một xu dính túi, chết đói ngoài đường.

Khi đọc cuốn sách, An Thời còn từng trào phúng nói tiểu phế vật chỉ biết quyến rũ nam chủ, thậm chí còn đưa ra nhận xét rằng: "đáng lẽ phải bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu".

An Thời bây giờ đã là tiểu phế vật bị đuổi ra ngoài đó: "..."

Đây chính là báo ứng sao.

Bởi vì cậu cùng tên với pháo, thân phận của cậu ta sẽ khiến cậu gặp không ít rắc rối.

An Thời nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, cậu không có thời gian thương tâm, cũng không biết hiện tại cốt truyện tiến triển đến đâu. Phù hợp với mọi người xuyên thư, cậu ngước mắt lên, vội vàng nhìn xung quanh.

Bức tường đang bong tróc.

Chiếc giường dài một mét.

Màn chống muỗi có lỗ.

Nói tóm lại, chính là cậu đang rất nghèo.

Đang lúc cậu chuẩn bị rời khỏi giường xem xét tình huống xung quanh, ngoài cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ.

"Lão An, ta nói thật cho ngươi biết, ta không đồng ý!" Người nói là một giọng nam lớn tuổi hơn.

“Ừ, ừ, chúng ta cũng không đồng ý.”

"Ừ, ta cảm thấy đây chính là lừa gạt."

Tiếng nói chen lấn nhau khong ai nhường ai, một người đàn ông trung niên lên tiếng: "Các người không đồng ý cũng vô ích, chuyện này ta cũng không quản được."

Khi An Thời nghe đến đây, cậu cuối cùng cũng hiểu được nội dung cuộc cãi vả là gì?

Nguyên thân là một cô nhi, sống trong trại trẻ mồ côi từ nhỏ và được cha nuôi nhận nuôi khi mới 7 tuổi. Nhưng cha nuôi không thích anh, thường xuyên đánh đập mắng mỏ, nguyên thân có thể học hết cấp 3 và đại học, toàn bộ dựa vào một người có hảo tâm giúp đỡ, mà người hảo tâm này lại chính là mẹ ruột của nam chủ.

Cũng bởi vì vậy, nam chủ mới tìm nguyên thân kết hôn.

Nguyên thân sau khi nhận được thoả thuận kết hôn, liền nói chuyện này với cha nuôi và gia đình mà không hề suy nghĩ.

Cha nuôi chưa bao giờ quan tâm đến nguyên thân, thị lực kém, ông căn bản không tin rằng sẽ có chuyện tốt như vậy xảy ra với nguyên thân, nhưng vì không muốn nguyên thân làm vật cản của mình nên ông đã đồng ý việc kết hôn của nguyên thân.

Nhưng mặc khác thân thích sợ nguyên thân sau khi đồng ý thoả thuận kết hôn, sẽ như diều gặp gió mà phất lên nên cũng đã cực lực ngăn cản.

An Thời biết khi ký thoả thuận kết hôn sẽ có rất nhiều tiền, nhưng cậu lại không nhớ số tiền cụ thể là bao nhiêu, thay vì cùng sống với cha nuôi luôn đánh đập nguyên thân, cậu không bằng chấp nhận thỏa thuận, làm công cho nam chủ.

Sau khi nghĩ thông suốt, cậu trong lòng vừa động liền áp tai lên cửa nghe lén.

Tình hình ngoài cửa hiển nhiên đã đạt tới đỉnh điểm, một giọng nam sắc bén vang lên: “Tiểu Thời nhất định sẽ không đồng ý. Ta hiểu thằng bé đối với một biệt thự sáu trăm mét vuông và 10 triệu tiền tiêu vặt sẽ không động lòng!”

An Thời ngơ ngác chớp mắt.

Bao nhiêu?

Mười triệu?!

Đôi mắt An Thời bàng hoàng vì cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy trong hai đời của mình. Trước khi cậu kịp phản ứng, một cuộc cãi nhau đã diễn ra ở ngoài cửa.

"Tiểu Thời nhất định sẽ không đi!"

"Thằng bé nhất định sẽ đi! Đó là mười triệu!"

"Ngươi đang lừa ai? Làm sao có chuyện tốt như vậy xảy ra!"

"Ngươi chưa tải ứng dụng chống lừa đảo xuống à? Căn bản không có loại chuyện tốt này!"

"Tôi không quan tâm, nếu nó không đi, các ngươi nuôi nó sao?"

"Được rồi, lão An, ông là người đã nhận nuôi đứa bé..."

Khi mọi người đang bàn tán thì có tiếng động lớn từ cửa phòng ngủ.

"Phanh--"

An Thời đang ở trong góc nghe lén, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đá tung cửa ra, lau nước mắt trên khóe miệng: "Đúng vậy, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ dao động!"

Như không kịp phản ứng, mọi người đều vô thức dừng động tác, xung quanh đều im lặng.

Hai giây sau.

Giọng nam sắc bén vừa rồi phản ứng trước, lau đi hơi nước không tồn tại trên khóe mắt, khen ngợi: "Con ngoan! Cữu cữu biết con có nhân phẩm cao cả, không bị tiền tài mê hoặc!"

"Đương nhiên rồi cữu cữu." An Thời chân thành nói: "Theo cháu nghĩ, hành vi này chính làm trái với lương tâm."

An Thời tiến lên nắm lấy tay người đàn ông, vẻ mặt nghiêm túc: "Cữu cữu, cháu hiểu rồi. Thím người cũng không phải lo lắng."

Dưới ánh mắt khâm phục của mọi người, cậu ngại ngùng cười: “Lòng người thật đáng sợ, loại người dùng tiền để mua chuộc thế này thật quá không đạo đức, nhưng mọi người cứ để cháu nhận cho”

"Cho nên đảo đức không quan trọng, mấu chốt là thông tin liên lạc đâu?"

Người thân đầy nước mắt: ?

Cha nuôi cổ áo bị kéo méo xẹo: ?

Ông chú vỗ bàn: “Ngươi đứa nhóc chết tiệt, nói dễ nghe như vậy! Ta xem ngươi là muốn giữ riêng cho mình!”

"Làm sao có thể!" An Thời ngọt ngào cười nói, "Ta chỉ là cùng chú phân ưu mà thôi."

Cậu chớp mắt: “Là chính chú nói ra, đây là một sự xúc phạm. Là một tiểu bối, con nhất định phải có dũng khí cống hiến hết mình và gánh vác trách nhiệm với gia đình.”

Ông chú chỉ vào cậu, biểu diễn một hành động sinh động như bị cậu làm cho tức chết

Dì liền ngồi bợt xuống đất, chỉ vào cha nuôi và nói: “Nhìn kìa, đây là đứa con do chú nuôi đấy!”

Cha nuôi vỗ bàn: "Đây là chuyện của một mình ta sao?"

"Không phải của ngươi thì là của ai!"

Một cuộc chiến đạo đức gia đình sắp nổ ra.

Còn An Thời nhân lúc mọi người đang cãi nhau, lặng lẽ lẻn ra khỏi khu nhà, đi tới bên đường.

Đinh--

Vừa bước ra ngoài không bao lâu, chiếc điện thoại đặt trong túi quần cậu bắt đầu rung lên.

An Thời lấy nó ra trên di động viết: Trợ lý Lâm.

Đây chính là người mà Phó Hoài Thâm dung để liên lạc với cậu.

Nhấn vào để kết nối, giọng nói cứng nhắc truyền tới: "Xin chào, tôi là trợ lý của Phó tổng. Trước đây tôi đã liên lạc với ngài."

An Thời: “Vâng, tôi nhớ rõ.”

Trợ lý Lâm: “Hôm nay tôi liên lạc với ngài, là muốn hỏi ngài đã suy nghĩ thế nào.”

Trong tiểu thuyết, nguyên thân đã từ chối người mà nam chủ sai đi vì lý do gia đình, mà nguyên thân còn bị người bạn lớn lên cùng nhau Trương Nhị Cẩu dụ dỗ, nói nam nhân nên ra nam nhân, làm cho nguyên thân nhiều lần cự tuyệt.

Vì thế nguyên thân đã cự tuyệt nam chủ bốn lần, sau đó mới miễn cưỡng đồng ý, cũng vì vì lý do này mà nam chủ đối với nguyên thân có ấn tượng cực kém.

Tính toán thời gian, lần đầu cự tuyệt nam chủ là cách đây hai mươi ngày, nên bây giờ... Tốt lắm.

Cậu đã cự tuyệt nam chủ tới 4 lần rồi :)

Có lẽ hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, trợ lý Lâm nhắc nhở: "An tiên sinh?"

An Thời cuối cùng cũng thoát khỏi lo lắng chọc giận kim chủ, gật đầu nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý."

Trợ lý Lâm cũng không có gì ngạc nhiên: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ đón ngài, ngài có thể chọn địa điểm mình muốn."

An Thời dựa vào trí nhớ của mình mà kể cho hắn nghe về một quán KFC cách đây không xa.

Sau khi cúp điện thoại, cậu kiểm kê tài sản của mình, tổng cộng tính cả hai đồng xu trong túi còn lại 250,63.

Wow, nghèo thật sự phù hợp với nhân thiết của cậu a.

An Thời miễn cưỡng bắt taxi đến KFC và ngồi bên cửa sổ, An Thời nhớ ra mình vừa tốt nghiệp đại học, năm nay mới 22 tuổi, kém mình kiếp trước hai tuổi.

Mà nam chủ 27 tuổi, hơn cậu 5 tuổi.

Nghĩ đến đây, An Thời bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cậu đứng dậy đi đến trước gương cho trẻ con chơi, nhìn kỹ hơn.

Đôi mắt to đen láy, sống mũi hẹp, hàng mi dài hơi rũ xuống, làn da trắng nõn, là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

An Thời nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng xác nhận đây là khuôn mặt của chính mình, ngay cả cái nốt ruồi nhỏ trên dái tai cũng giống hệt khuôn mặt của cậu.

Hài lòng, tôi ngồi lại và một lúc sau, một chiếc Bentley màu đen rất phong cách đậu trước cửa hàng KFC.

Từ trong xe bước ra là một người đàn ông mặc vest, đi giày da, khuôn mặt không chút biểu cảm, dáng người trung bình, đeo một cặp kính gọng bạc, môi mím thành một đường thẳng.

An Thời vừa liếc một cái liền biết đây chính là trợ lý Lâm.

Trợ lý Lâm nhanh chóng nhận ra cậu đang ngồi bên cửa sổ, lịch sự gõ cửa kính, An Thời nhanh chóng nhét món đồ chơi nhỏ được tặng vào túi rồi bước nhanh ra khỏi cửa hàng.

Trợ lý Lâm không nói những lời vô nghĩa, giọng nói cũng đều đều như vậy, nhìn thấy cậu liền vô cảm gật đầu: “An tiên sinh? Lên xe đi."

An Thời nghe theo lên xe, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Trợ lý Lâm: “Tới nhà Phó tổng, ký thoả thuận trước.”

An Thời ngoan ngoãn nói: "Được."

An Thời nói xong, chán nản nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trợ lý Lâm đang ngồi ở ghế phụ nghiên đầu liếc nhìn An Thời.

An Thời có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn hơi hướng lên trên, tỷ lệ đồng tử đen lớn, nhìn qua rất ngoan ngoãn, vừa rồi nói chuyện với hắn cũng rất hoà khí, thoạt nhìn giáo dưỡng không tồi, điều này gần như khiến anh ấy quên mất An Thời trước đây đã từ chối mình bốn lần.

Lâm Bắc cho rằng An Thời giống hệt như bọn họ đã điều tra trước đó, yếu đuối, rụt rè, dễ quản lý.

Giống như một con thỏ, hiện tay rơi vào tay của ông chủ, không biết sẽ bị khi dễ đến mức nào.

Huống chi còn là một con thỏ đã chọc giận ông chủ.

An Thời không để ý tới ánh mắt của Lâm Bắc.

Cậu nắm chặt góc áo, trong lòng có chút lo lắng.

Hiện tại Phó Hoài Thâm có ấn tượng không tốt với cậu, dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, Phó Hoài Thâm là một người nghiện công việc, là một tiểu thuyết cạnh tranh trong giới kinh doanh, nam chính trong toàn bộ quá trình đều không có CP, nam nữ thì đều không thích hắn. An Thời đọc xong không hiểu nam chủ đang suy nghĩ cái gì.

Quên đi, An Thời nghĩ, cậu chỉ cần bình yên sống sót là được.

Kiếp trước An Thời làm livetream nhưng cậu là người livetresm nghiêm túc, cậu chơi game và trò chuyện, còn kiêm chức trợ miên, người xem đều là ông chủ của cậu và cậu thực sự rất giỏi trong việc làm mấy ông chủ của mình vui vẻ.

Nếu có thể, cậu cũng có thể làm cho Phó Hoài Thâm vui vẻ, làm cho cuộc sống của chính cậu trở nên dễ dàng hơn.

An Thời rất lạc quan, điều chỉnh tốt tâm trạng, gần hai tiếng sau, xe chạy vào thành phố, đi tới một căn biệt thự dành cho giới nhà giàu.

Dù đã làm tốt chuẩn bị, nhưng An Thời vẫn bị tiền tài làm cho mù mắt.

Xây biệt thự ở khu đô thị có giá đất cao cần nguồn tài lực to lớn.

Lâm Bắc mở cửa xe cho anh: “An tiên sinh mời.”

An Thời bình tĩnh nói: "Cảm ơn."

Đi qua một con đường, hoa viên nhỏ được chăm sóc gọn gàng, có mấy nhân viên đang cắt cỏ, An Thời chợt nghĩ rằng mình đang xem một bộ truyền hình bá đạo tổng tài.

Không đúng.

Nghiêm túc mà nói...

Phó Hoài Thâm giống như một bá đạo tổng tài vậy.

Đi vào trước cửa, một ông lão có thắt nơ trước cổ gật đầu với cậu, Lâm Bắc dẫn cậu tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi đi qua một phòng khách tráng lệ, đi tới thư phòng ở tầng một.

An Thời nhìn sang, thư phòng này rất lớn, một bên là tủ sách chất đầy sách, trong đó có nhiều cuốn dày như gạch, bàn máy tính ở giữa, bên cạnh có một chậu cây xanh. Một nam nhân có thân hình ưu việt đang ngồi trước máy tính.

Nghe thấy âm thanh, nam nhân ngẩng đầu lên.

An Thời không kịp đời phòng liền chạm mắt phải ánh mắt cảu anh ta.

Người đàn ông ăn mặc giản dị, áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, bắp tay săn chắc, bờ vai rộng và eo hẹp, chiếc quần màu xám chì khiến đôi chân thon thả hơn, khuôn mặt có đường nét sâu, biểu cảm nhẹ nhàng và khuôn mặt điển trai.

An Thời trong đầu chỉ có một ý nghĩ——

Đây chính là cấu hình của nam chính sao?

Nam nhân cùng cậu đối diện hai giây, người đàn ông khẽ cau mày, có vẻ bất mãn: "Lâm Bắc, sao cậu lại mang cậu ta tới đây?"

Lâm Bắc hơi cúi đầu: "Xin lỗi tiên sinh, bây giờ tôi sẽ đưa cậu ấy ra ngoài."

An Thời cũng ngoan ngoãn đi theo Lâm Bắc vào phòng khách, người giúp việc ở bên cạnh rót cho cậu một tách trà, một lúc sau Phó Hoài Thâm đi ra khỏi thư phòng, An Thời ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi xác nhận.

Đôi chân quả thực rất dài, tỷ lệ cơ thể thậm chí còn đẹp hơn lúc khi ngồi nữa.

Phó Hoài Thâm ngồi ở đối diện cậu, tùy ý bắt chéo chân, hỏi: "An Thời?"

An Thời chớp chớp mắt, hàng mi dài run rẩy, dáng vẻ rất lễ phép: “Vâng.”

Phó Hoài Thâm đi thẳng vào vấn đề: “Lâm Bắc cũng đã liên lạc với cậu trước đó, bất quá cậu cự tuyệt, hiện tại suy xét lại thấy tốt sao?”

An Thạch nói: “Ân.”

Phó Hoài Thâm có chút kinh ngạc.

Điều này hơi khác so với những gì hắn nghĩ.

Rốt cuộc, An Thời đã từ chối hắn bốn lần với “ý chí kiên định”.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Hoài Thâm không có chút cảm xúc nào, chỉ trong chốc lát, hắn bình tĩnh ra lệnh: “Đưa cậu ta xem hợp đồng.”

Lâm Bắc từ bên cạnh tìm được bản hợp đồng, đặt trước mặt An Thời.

An Thời dưới cái nhìn của Phó Hoài Thâm mở nó ra, nhanh chóng quét qua một danh sách dài, lúc này cậu mới nhận ra rằng 10 triệu mà cha nuôi nói trước đó chỉ là tiền đặt cọc, sau khi sự việc kết thúc sẽ có thêm một khoản phí khác.

Lật sang trang có số tiền được viết trên đó, hơi thở của An Thời như nghẹn lại khi nhìn vào chuỗi số không.

Cậu dụi mắt, không khỏi bắt đầu đếm bằng ngón tay:

một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín……

Bang, An Thời đóng lại bản hợp đồng.

Không đùa đâu.

Chuỗi số 0 này có khi sẽ tồn tại còn lâu hơn cả mạng sống của cậu nữa.