Chương 1

Sau 3 ngày nằm trên giường sốt li bì, cuối cùng Chu Sơ Ninh cũng đã tỉnh lại.

Nhìn căn lều lụp xụp cũ nát này, không ai có thể nghĩ rằng nguyên chủ từng là một Thái tử phi nở mày nở mặt.

Chỉ là vị Thái tử phi này có một bí mật: Hắn là nam giả nữ, thay chị gái chịu tội lưu đày.

Đúng vậy, lúc cậu vừa mới xuyên tới đây, “Thái tử phi” đã được kết án và đưa đến Bắc Cương lưu đày.

Cha ruột sợ chị gái sung quân chịu thiệt thòi nên đã sai em trai, con của vợ lẽ, có vẻ ngoài giống chị gái lưu đày thay cô ta.

Mặc dù “hắn” là con vợ lẽ nhưng từ bé đến lớn cũng được nuông chiều, cậu ấm cành vàng lá ngọc bị hành hạ cả một đường, tuy rằng không chết nhưng cũng mất đi nửa cái mạng.

Về phần “cựu” Thái tử, có người nói chàng sớm đã chết dưới màn loạn tiễn từ lâu bởi vì tội khởi binh tạo phản.

Mặc kệ là thật hay giả, người đều đi bán muối hết rồi, thế nên việc này cũng không có cách nào điều tra cả.

Cho dù thế nào đi nữa, chuyện này nếu bảo không có mờ ám gì thì Chu Sơ Ninh cũng không tin.

Cậu chỉ oán thầm, lúc đang hưởng phúc thì bản thân chẳng xuyên qua, khi sung quân chịu tội cực khổ thì mình lại nhào đến. Cay vờ lờ!

Cậu xoay người ngồi dậy, nói với cô gái bên cạnh: "Khinh Tuyết, rót cho ta cốc nước."

Khinh Tuyết bên cạnh trợn mắt nói: “Nô tì thấy điện hạ có tay có chân mà, sao ngài không tự mình đi rót đi?”

Tục ngữ nói, phượng sa sút còn hơn gà, nhìn xem, ngay cả một con nhóc cũng tới bắt nạt cậu.

Đã vậy con nhỏ này còn dùng xưng hô “Điện hạ” này để chế nhạo cậu, cố tình làm cậu khó chịu.

Mặc dù chị gái của nguyên chủ quả thực đã đính hôn với Thái tử, có điều cô ta còn chưa kịp lên kiệu bông thì vị Thái tử gia kia đã bị kết án và ngỏm củ tỏi rồi.

Nhà họ Chu năm nay cũng kém may mắn, vì hôn sự này mà xem như con ông cháu cha.

Mặc dù cả gia tộc đều không bị chặt đầu, ngoại trừ dòng chính không đứng về phía nào, hầu như tất cả đều bị đưa đến nơi lạnh buốt nghèo nàn ở Bắc Cương

Những nhánh phụ của nhà họ Chu đứng trong tộc đều cảm thấy mình đang bị liên lụy bởi dòng chính, thế nên chẳng ai chịu quan tâm đến cậu.

Ngay cả nha hoàn thấp kém trước đây vốn là thϊếp thân cũng muốn ngồi lên đầu cậu.

Lúc này, lại có một cô bé khác vén rèm đi vào, mang theo chút ấm áp, vừa vào cửa liền mắng: “Khinh Tuyết, bình thường chủ tử đối xử với cô không hề tệ chút nào, bây giờ cô lại hầu hạ người như vậy sao?”

Khinh Tuyết bưng tách trà nóng, liếc mắt: “Nếu không phải gia đình bọn họ tìm đường chết thì mắc gì chúng ta phải theo chịu phần khổ này hả? Cô trung thành thì sao, ở chỗ này trái phải gì cũng là chết, tội gì phải nghe cậu ta sai khiến? Tôi nói cho cô biết, cô nên sớm tìm một người chồng tốt rồi kết duyên đi!

Ngày mai đồ tể ở bờ kênh phía Tây sẽ đến cưới tôi, những hộ nông dân thế này bình thường làm gì lọt nổi vào mắt chúng ta? Bây giờ gặp khó khăn, mỗi ngày có thể được ăn thịt thì đã là tốt lắm rồi, nào có chỗ cho chúng ta kén chọn nữa? Vi Vũ à, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Cô cứ tiếp tục đi theo ngài ấy thế này, để người ở Đông viện chú ý đến, cô sẽ không thu được kết quả gì tốt đâu.”

Khinh Tuyết nói xong liền đứng dậy muốn đi khỏi.

Chu Sơ Ninh: “Khinh Tuyết, cô chờ một chút.”

Khinh Tuyết dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Sao nào? Đã đến lúc này rồi mà điện hạ còn muốn ngăn tôi lập gia đình à?”

Chu Sơ Ninh cười cười, khoát tay nói: “Đương nhiên không phải, cô tìm được cành cao, ta đây mừng cho cô. Chẳng qua khế ước bán thân của cô vẫn còn ở chỗ ta, cứ đi như vậy, e là không tốt…”

Sắc mặt Khinh Tuyết trắng bệch, căm tức nói: “Ngài… Ngài bớt lấy khế ước bán thân ra hù tôi đi, dù sao tôi cũng quyết tâm muốn rời khỏi rồi. Có giỏi thì ngài cầm khế ước bán thân của tôi báo quan ấy, để tôi xem có quan lão gia nào để ý đến ngài không.”

Cô nhóc này khí thế ghê nhỉ, vừa nhìn thì biết cô ta dám chắc cậu không đi báo quan rồi.

Một kẻ đoạt dòng thất bại, nghịch thần tặc tử như cậu, người bình thường né còn không kịp nữa kìa, ai lại sẵn lòng giúp đỡ chứ?